TIẾT TỬ
Tại đỉnh Hàn Phách ở Bắc Cảnh Côn Luân.
Đây là nơi lạnh lẽo nhất trên khắp đại lục, linh khí thưa thớt, tài nguyên khan hiếm, vậy nên ngay cả loài Tuyết Tiêu có khả năng sinh tồn mạnh nhất ở Bắc Cảnh thì cũng chẳng thấy con nào ở đây.
Không có chim thú, không có cây cỏ, chỉ có băng tuyết mênh mông vô tận quanh năm không tan, bao trùm toàn bộ ngọn núi trong cái lạnh thấu xương.
Thế nhưng giờ đây ngọn núi hẻo lánh ít dấu chân người này lại chào đón một vị khách. Hoặc có thể nói là hai vị.
Một tăng nhân trẻ tuổi cõng một cỗ quan tài băng trên lưng, chậm rãi bước lên núi.
Tăng nhân mặc bộ tăng y trắng tinh gần như hòa làm một với gió tuyết, tốc độ của y rất chậm, từng bước từng bước một, cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi.
Trong cơn gió lạnh gào thét, tăng nhân đặt quan tài băng xuống rồi vươn tay chỉ vào vùng đất bằng phẳng phía trước.
Linh lực cuộn trào sức mạnh dữ dội tạo ra một cái hố, tăng nhân đặt quan tài băng vào hố, sau đó cách nắp quan tài trong suốt mà vuốt ve khuôn mặt của người bên trong.
Nhìn kỹ lại, thế nhưng trong quan tài không phải người mà là một bộ xương trắng.
Vẻ mặt y không buồn không vui, khẽ nói: - Ngươi chờ ta ở đây trước đã.
Tất nhiên là không có ai trả lời y.
Gió tuyết dữ dội chẳng mấy chốc đã lấp kín hố sâu, tăng nhân nhìn cỗ quan tài băng đã bị vùi lấp lần cuối rồi xoay người đi mất.
Năm ấy là năm 2492 theo lịch Côn Luân, cũng là năm đầu tiên theo lịch Huyền Nguyên. Trong 200 năm sau đó, đỉnh núi này lại trở về với sự cô tịch, không còn ai ghé thăm nữa.
CHƯƠNG 1
Nhan Sơ tỉnh lại trong cái lạnh gần như thấu xương.
Khi còn chưa mở mắt thì hắn nghĩ, chẳng phải mình đang ở trên tế đàn ư? Sao lại lạnh thế này?
Chẳng lẽ có kẻ nào ngứa mắt mình nên lôi mình ra khỏi hố lửa rồi kéo đi đóng băng để mình nếm thử băng lửa lẫn lộn, ai mà thất đức vậy?
Những mảnh băng vụn rơi xuống từ hàng mi, Nhan Sơ mở mắt ra.
Đập vào mắt là một màu trắng xóa, từng lớp từng lớp tuyết đè lên nhau rồi biến thành băng, có điều cách hắn hơi xa.
Khẽ quay đầu lại, hai bên cũng toàn là băng giống vậy.
Hắn… bị chôn sống? Còn chôn trong tuyết bằng quan tài băng?
Nhan Sơ thử xoay tay phải, linh lực vận chuyển rồi tuôn ra từ lòng bàn tay.
Lớp băng dày đặc và tuyết tích tụ bị đánh bay, Nhan Sơ bò ra khỏi quan tài, sau đó bị gió lạnh thổi cho cứng người.
Xung quanh trống trải mênh mang ngoài gió tuyết ra thì chẳng có gì cả, nơi tầm mắt có thể chạm tới, ngoài màu trắng ra thì vẫn là màu trắng.
Nhan Sơ nhìn một lúc rồi đành phải ngồi vào quan tài trở lại, bởi vì trên người hắn cũng chẳng có gì cả.
Dưới đáy quan tài có lót một tấm vải lụa, Nhan Sơ lấy nó quấn lên người, tuy không có tác dụng giữ ấm, nhưng ít nhất cũng che được cơ thể, không đến mức phải trần truồng.
Đến bây giờ Nhan Sơ vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, ngọn lửa hừng hực trên tế đàn như thể muốn thiêu cháy tất cả không thể nào là ảo giác của hắn được, lẽ ra hắn đã chết rồi mới đúng.
Dựa theo tình hình bị bỏ vào quan tài cho thấy thì đúng là hắn đã chết rồi. ( app truyện TᎽT )
Vậy tại sao hắn lại sống lại mà không hề bị thương tổn gì? Dưới sự thiêu đốt của lửa tế, cho dù hắn không biến thành tro thì cũng phải biến thành một cục than cốc mới đúng.
Còn cơ thể này… Nhan Sơ ngồi xuống quan sát, phát hiện những vết thương cũ và bệnh tật dai dẳng trên người trước khi chết đã biến mất không còn, cứ như là một cơ thể mới tinh.
Không, nó đúng là mới tinh, bởi vì tu vi của hắn đã không còn nữa.
Trước trận thiên kiếp đó, Nhan Sơ đã chạm đến ngưỡng cửa Hóa Thần, sau đó độ kiếp thất bại cũng chỉ rớt xuống một cảnh giới nhỏ, thế nhưng hiện giờ cơ thể này chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.
Nhìn linh hạch đang vận chuyển tối đa trong cơ thể, có lẽ chút tu vi này được sinh ra sau khi hắn tỉnh lại.
Ngồi trong quan tài suy nghĩ nửa ngày trời cũng không rõ rốt cuộc tình huống này là sao, cái lạnh xung quanh không ngừng thấm vào da thịt, Nhan Sơ cảm thấy nếu còn ngồi tiếp thì bản thân sẽ đông thành tảng băng mất.
Vẫn phải rời khỏi đây trước rồi tính sau.
Xuất phát từ sự cẩn thận, dù có lẽ vô dụng, Nhan Sơ vẫn lần nữa lấy tuyết chôn cỗ quan tài đã bị phá hỏng, miễn cưỡng khôi phục hiện trường trở lại như cũ.
Sau đó hắn quấn tấm vải lụa, vận chuyển linh lực chậm rãi xuống núi.
Đi hết cả ngày mà vẫn chưa nhìn thấy một sinh vật sống nào. Nhìn băng tuyết mênh mông vô tận, có lẽ nơi này là Bắc Cảnh.
Bắc Cảnh, cực kỳ lạnh lẽo, linh khí thưa thớt và không có sự sống tồn tại. Nhan Sơ càng nghĩ thì càng thấy nơi này quen thuộc.
Trước kia hắn từng tới đây rồi, là vì bị người ta đuổi giết, hết cách nên phải trốn vào núi tuyết mới thoát được một kiếp. Hình như còn đi với ai nữa thì phải?
À, là Không Kiến, lúc ấy tu vi của cả hai còn rất thấp. Thể chất của hắn đặc biệt nên chỉ thấy lạnh thôi, còn Không Kiến thì suýt bị đông chết, là hắn nhường pháp y hộ thể nên tên đó mới nhặt về được một cái mạng.
Kết quả sau khi ra khỏi núi tuyết, tên đó chẳng nói một lời cảm ơn đã bỏ đi, chậc, tên đầu trọc vô lương tâm.
Thôi, hắn đã là một người chết rồi, nghĩ những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Nhan Sơ tự an ủi mình như vậy, nhanh chóng tiến về phía trước, từ lúc mặt trời lặn đến khi hửng sáng, cuối cùng cũng đi ra khỏi ngọn núi tuyết lạnh lẽo này.
----------
Hình như đổi vận rồi.
Sau khi xuống núi bèn đi tiếp thêm nửa ngày nữa, Nhan Sơ nhìn hai gã tu sĩ trước mắt rồi nghĩ.
Đã lâu rồi hắn không gặp loại tu sĩ không tu luyện đàng hoàng mà chỉ nghĩ tới chuyện cướp bóc thế này. Nếu đối phương định cướp hắn, vậy hắn cướp ngược lại cũng là chuyện hết sức hợp lý.
Tuy bây giờ hắn chỉ có chút ít tu vi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của một tu sĩ cấp cao thì vẫn còn đó, sau khi tốn chút công sức giải quyết hai tên cướp này, Nhan Sơ thu hoạch được hai bộ quần áo, một thanh đao và một ít linh thạch.
Không biết là ai tốt bụng bỏ hắn vào quan tài nhưng lại không cho đồ liệm, khiến hắn chết đi rồi sống lại không có quần áo để mặc, thật sự rất xấu hổ.
Sau khi mặc quần áo bước từ xã hội nguyên thủy vào xã hội văn minh, cuối cùng Nhan Sơ cũng có tâm trạng để lên kế hoạch cho tương lai.
Tạm thời hắn không định rời khỏi Bắc Cảnh. Thứ nhất là với tu vi hiện giờ mà muốn từ Bắc Cảnh trở về Trung Châu thì chẳng khác nào tìm đường chết. Thứ hai, hắn đã là một người chết, không biết thời gian hắn chết đã đủ để người đời lãng quên hay chưa, nhưng liều lĩnh xuất hiện trong mắt mọi người thì nghĩ thế nào cũng thấy rất nguy hiểm.
Vẫn nên tìm một nơi bế quan một thời gian, nâng cao tu vi rồi tính tiếp.
Hầu hết các nơi ở Bắc Cảnh đều phù hợp để thể chất của Nhan Sơ tu luyện, tìm đại một ngọn núi rồi đào một cái hang, sau đó bịt chặt cửa hang lại, vậy là có một nơi bế quan hoàn hảo. Trong lúc đào hang thì Nhan Sơ thở dài, tại sao hắn không sinh ra ở Bắc Cảnh chứ, nếu không kịch bản mà hắn cầm đã là “Tu luyện 300 năm trong núi sâu, sau khi xuất quan ta trở thành vô địch”. Tiếc rằng hắn sinh ra ở Trung Châu, tu hành ở Trung Châu, vì vậy kịch bản đã biến thành “Ngỡ mình là người chiến thắng trong đời, cuối cùng lại thất bại thảm hại”.
Nhan Sơ nhận ra mình đúng là ngày càng thích suy nghĩ lung tung.
----------
Trong lúc tu luyện, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Với cơ thể mới và kinh nghiệm nhiều năm, Nhan Sơ đã mất 10 năm để đạt đến Kim Đan đỉnh, nhưng khi hắn chuẩn bị thừa thắng xông lên kết Anh thì nhận ra mình gặp phải bình cảnh.
Rõ ràng đã có kinh nghiệm một lần, lần trước kết Anh rất thuận lợi, nhưng bây giờ lại không tài nào đột phá được.
Xem ra ý trời luôn không theo ý người, mình phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên chứ muốn an ổn tu luyện ở đây là không khả thi.
Nếu đã quyết định thì hắn cũng không do dự nữa, rời khỏi hang băng đã ở suốt 10 năm, chuẩn bị đến thành trấn xem thử tu chân giới ngày nay đã biến thành bộ dạng gì, tiện thể nghe ngóng tình hình của các cố nhân.
Mong rằng bọn họ còn sống hết.