Sau khi từ biệt tu sĩ họ Khâu nhiệt tình, Nhan Sơ thuê một phòng trong khách điếm rồi nán lại.

Vốn dĩ hắn định đi đến các tòa thành lớn khác, nhưng vì Lâm Nhược Hư sắp đến thành Thanh Dương truyền đạo, chi bằng ở lại thêm mấy ngày xem thử tình hình dạo này của bạn cũ ra sao.

Nghĩ nếu kế thừa được vị trí Các chủ thì ít nhất cũng là Hóa Thần kỳ, còn hắn vẫn là một tu sĩ cấp thấp không thể kết Anh, nếu bị nhận ra thì không hay chút nào.

Mặc dù nói thì nói vậy nhưng sẽ chẳng ai nghĩ rằng một tu sĩ Kim Đan bình thường có liên quan tới một người đã chết vào 200 năm trước, nhưng lỡ bạn cũ của hắn vẫn chưa quên hắn rồi vừa hay cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong đám đông, với tu vi của hắn hiện giờ thì chẳng đánh lại ai cả.

Vẫn phải chuẩn bị đôi chút, hơn nữa không thể nán lại lâu.

Nói ra thì cũng không ngờ rằng chuyện năm đó lại được tô vẽ thành ra như vậy, ngay cả hắn cũng được tiếng thơm. Xem ra đám người đó vẫn biết giữ thể diện, hoặc phải nói là rất thông minh, dành cho người chết cả đống lời ca tụng cũng chẳng mất mát gì, lại còn che giấu được sự thật thì cớ gì mà không làm.

Nhan Sơ khởi động Tụ Linh Trận trong phòng khách điếm, tĩnh tâm ngồi thiền.

Bảy ngày sau.

Phần lớn tu sĩ trong thành đều tập trung tại một chỗ, là Thanh Sơn Quán.

Tuy thành Thanh Dương có bến cảng, là nơi bắt buộc phải đi qua khi đi thuyền từ Bắc Cảnh đến Trung Châu, nhưng lại không phải là một tòa thành lớn, trong thành ngoài nơi này ra thì không còn chỗ nào phù hợp trông vừa có vẻ trang trọng lại vừa chứa được nhiều tu sĩ.

Vì thế Nho tu của Xuân Thu Các chỉ đành miễn cưỡng dựng bục giảng trong một đạo quán.

Nếu lúc này có ai muốn ra tay với các tu sĩ trong thành thì bây giờ có thể giết gọn một mẻ. Nhan Sơ xen lẫn trong đám tu sĩ, xấu bụng mà thầm nghĩ.

Các Nho tu đang giữ trật tự, Lâm Nhược Hư vẫn chưa tới, nơi đây đông người, ồn ào tới nỗi khiến Nhan Sơ hơi nhức đầu.

- Các chủ đến —— 

Cảnh tượng thoáng im lặng.

Nhan Sơ cũng nhìn qua theo ánh mắt của mọi người.

Là Lâm Nhược Hư, vẫn là dáng vẻ năm đó, mặc một bộ trường sam tao nhã, tay cầm quyển sách, cử chỉ ung dung. ( app truyện TᎽT )

Là Lâm Nhược Hư đã lang bạt giang hồ với hắn, cũng là Lâm Nhược Hư đã đẩy hắn lên tế đàn, dường như không có gì thay đổi, nhưng dường như lại hoàn toàn thay đổi.

Dò xét từ xa bằng thần thức, sau khi xác định được cảnh giới của Lâm Nhược Hư, Nhan Sơ xoay người bỏ đi.

Hóa Thần hậu kỳ, nằm trong dự liệu của hắn, tu vi hiện giờ của hắn không thể nào đánh lại, nhưng mà, tương lai còn dài.

Nhan Sơ rời khỏi thành Thanh Dương rồi đi một mạch về phía nam mà không hề biết rằng, một canh giờ sau khi hắn bỏ đi, có một vị khách không mời mà đến đã lướt qua hắn.

----------

Thanh Sơn Quán.

Lâm Nhược Hư ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, chia sẻ lĩnh ngộ tu hành với đông đảo tu sĩ.

Là chưởng giáo Nho môn, hắn ta khá bình dị và gần gũi, không vì dưới đài đa số là tu sĩ cấp thấp mà kiêu ngạo, đối với một số vấn đề dễ hiểu cũng kiên nhẫn giải đáp.

Ở hai bên Lâm Nhược Hư có mấy đệ tử đứng hầu, trông không có gì đặc biệt, chỉ có một người trong số đó đội rèm che, che kín mặt mày nom vô cùng bí ẩn.

Nhưng các tu sĩ dưới đài đến đây chỉ vì Lâm Nhược Hư, dù có thấy thì cũng chỉ hơi ngạc nhiên trong lòng chứ không chú ý quá nhiều tới người đó.

Trong lúc hỏi đáp, khi bầu không khí đang ngày càng hòa hợp, một giọng nói vọng đến từ phía chân trời: - Lâm Nhược Hư, ngươi trốn trong Xuân Thu Các từng ấy năm, bây giờ cuối cùng cũng dám xuất hiện rồi à?

Còn chưa dứt tiếng thì người đã xuất hiện.

Người đến mặc một bộ đồ đen, khí thế nghiêm nghị, uy áp nặng nề lan ra bốn phương tám hướng từ nơi y.

Các tu sĩ kinh hoảng vô cùng, nhưng lại không dám bàn tán gì dưới khí thế này.

Nụ cười của Lâm Nhược Hư tắt hẳn, hắn ta trầm giọng nói: - Giang Lâm Xuyên, ngươi đến đây làm gì?

- Đến giết ngươi. 

Tu sĩ được gọi là Giang Lâm Xuyên nói ngắn gọn.

- Đừng vội ngông cuồng. 

Lâm Nhược Hư bay lên không trung, đối mặt với Giang Lâm Xuyên: - Ngươi muốn làm gì cứ nhắm vào ta, tấn công vào lúc này, ở nơi này, chẳng lẽ ngươi muốn ra tay với các tu sĩ của thành Thanh Dương sao?

Giang Lâm Xuyên không thèm để ý tội danh hắn ta gán cho: - Ăn nói bậy bạ, ta chỉ giết một mình ngươi, những người khác liên quan gì đến ta.

Nói xong không đợi Lâm Nhược Hư đáp lời, y đã đánh một chưởng, Lâm Nhược Hư lập tức rút kiếm ra đỡ.

Trong vòng mấy lần hít thở, hai người đã trao đổi vài chiêu. Giang Lâm Xuyên đánh hết chưởng này đến chưởng khác, chiêu nào chiêu nấy cũng chí mạng. Lâm Nhược Hư cầm kiếm trái lại chủ yếu là chống đỡ, trông có vẻ hơi chật vật.

Các tu sĩ cấp thấp sẽ không nhìn rõ kiểu giao đấu cấp bậc này, cũng không nghe thấy tiếng cười lạnh của Giang Lâm Xuyên: - Nghe nói ngươi dừng ở Hóa Thần hậu kỳ nhiều năm không thể đột phá, bây giờ xem ra không chỉ tu vi mà ngay cả thực lực cũng không tiến bộ chút nào.

Sắc mặt Lâm Nhược Hư u ám, thanh kiếm trong tay xoay một vòng, mặc kệ chưởng phong đánh trúng vai trái mà tấn công Giang Lâm Xuyên.

- Keng ——

Kiếm và chưởng va vào nhau phát ra tiếng kim loại. Giang Lâm Xuyên lùi lại hai bước, châm chọc nói: - Thực lực không phải do tu luyện mà có nên dùng không được thuận buồm xuôi gió phải không?

- Ngươi —— 

Sắc mặt Lâm Nhược Hư thoáng qua vẻ tức giận, trong thế kiếm lộ ra sơ hở, Giang Lâm Xuyên đang định thừa thế tấn công thì thình lình kêu khẽ một tiếng.

Y tiếp tục lùi về sau hai bước: - Giữ cái mạng của ngươi cho kỹ, hôm khác ta tới lấy. 

Nói xong thì hóa thành một luồng sáng bỏ đi.

Lâm Nhược Hư đứng tại chỗ không đuổi theo. Các đệ tử lo lắng bay đến bên cạnh hắn ta, đệ tử đội rèm che đỡ hắn ta, quan tâm nói: - Lâm sư huynh, ngươi không sao chứ?

- Không sao. 

Lâm Nhược Hư nắm tay của đệ tử kia, sắc mặt dịu đi.

----------

Nhan Sơ nắm giữ rất nhiều bí pháp kỳ lạ, lần này lên đường, hắn dùng thuật pháp điều khiển một con chim ưng đi về phía nam Trung Châu.

Đi được nửa đường, hắn chợt đổi ý.

Vốn dĩ hắn định đi về hướng Tử Tiêu Quán. Nếu Lâm Nhược Hư đã là Các chủ Xuân Thu Các, vậy thì không chừng Thanh Yến cũng đã kế thừa Tử Tiêu Quán.

Nhưng trên đường đi, hắn càng suy nghĩ thì lại càng nghẹn lòng, gặp một tên đã thấy không vui trong lòng, gặp thêm tên nữa chẳng phải càng khó chịu hơn sao?

Nghĩ chắc Thanh Yến sẽ không thình lình chết bất đắc kỳ tử ở Tử Tiêu Quán, cớ gì hắn phải vội vàng đi rước thêm phiền muộn cho mình?

Chi bằng đi về phía đông xem thử Không Kiến.

Lúc hắn chết, Không Kiến đã bế quan được 10 năm, không biết khi hay tin mình chết thì phản ứng của y sẽ ra sao?

Nhan Sơ tự nhận quan hệ giữa mình và y không tệ lắm, ít nhất cũng phải buồn một chút chứ nhỉ?

Nhưng hắn cũng không định thực sự liên lạc với y, lòng người dễ đổi, 200 năm trước quan hệ không tệ nhưng không có nghĩa là 200 năm sau nhìn thấy cố nhân đã chết sống lại sẽ vui mừng.

Ờm… với tính cách của Không Kiến thì có khi sẽ siêu độ cho hắn cũng nên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play