Trên biển Bích Ba, một con thuyền khổng lồ đang rẽ sóng, xuất phát từ Bắc Cảnh và hướng về Trung Châu.

Con thuyền này tên Thương Lan Hào, do thương hội lớn nhất tu chân giới là Yên Vũ Lâu chế tạo, với tốc độ nhanh nhất thì chỉ mất ba ngày để đi từ Bắc Cảnh đến Trung Châu. Nếu không đủ tự tin băng qua biển Bích Ba mà không bị yêu thú trong biển coi là thức ăn, vậy thì việc đi Thương Lan Hào là lựa chọn duy nhất cho tất cả tu sĩ qua lại giữa hai châu.

Trước đây Nhan Sơ cũng tự tin lắm, nhưng tiếc là bây giờ tu vi đã không còn nữa, chỉ đành gom đủ tiền vé tàu như các tu sĩ khác để lên con thuyền lớn vang danh khắp bốn bể này.

Nhan Sơ đeo mặt nạ đứng giữa đám tu sĩ cũng không hề nổi bật, hắn đứng trên boong tàu, đưa mắt nhìn mặt biển xanh biếc ở đằng xa.

Sau khi xuất quan và tìm hiểu một phen thì Nhan Sơ mới biết, hóa ra hắn đã chết 200 năm rồi.

Năm hắn chết đi, tu chân giới đã đổi từ lịch Côn Luân sang lịch Huyền Nguyên, bây giờ đã là năm Huyền Nguyên thứ 213, kể từ khi đổi niên hiệu, trong 200 năm này sự phát triển của tu chân giới luôn đi lên, liên tục có dị bảo và bí cảnh xuất hiện, ngay cả Bắc Cảnh trước giờ vốn hoang vu cũng đã phồn hoa hơn trước rất nhiều.

Thảo nào vừa xuống núi đã gặp phải cướp bóc.

Chỉ có điều dù sao giữa Bắc Cảnh và Trung Châu cũng cách một vùng biển, không có nhiều người bàn luận tình hình cụ thể ở Trung Châu nên cũng không nghe ngóng được tin tức gì về người quen cũ.

Không sao cả, đến Trung Châu tự nhiên sẽ biết thôi.

Trên mặt biển vô tận, con thuyền khổng lồ chở một đám tu sĩ hướng về Trung Châu.

Không ai biết rằng, chuyến đi bình thường này sẽ mang đến sóng gió ra sao cho Trung Châu.

----------

Tại thành Thanh Dương ở phía bắc Trung Châu.

Hơn mười tu sĩ tràn vào khách điếm gần bến thuyền, đại sảnh lập tức trở nên chen chúc.

Mặc dù không cần ăn ngũ cốc để duy trì sự sống, nhưng nhiều tu sĩ vẫn không bỏ được ham muốn ăn uống, nhất là các tu sĩ cấp thấp.

Nhan Sơ đã tích cốc nhiều năm, nhưng mấy chỗ như khách điếm và tửu lầu chính là nơi tập trung nhiều nguồn tin tức, vì vậy hắn cũng đi theo dòng người tiến vào đại sảnh.

Tìm một góc ngồi xuống, tiểu nhị nhanh chóng bưng rượu tới. Nhan Sơ vén mặt nạ lên rồi nhấp một ngụm.

Pha tạp, kém chất lượng. Nhan Sơ uống xong ngụm đó thì đeo mặt nạ lên lại.

- Huynh đài, đi uống rượu mà cũng đeo mặt nạ à. 

Một tu sĩ bàn bên cạnh cười nói như thể trêu chọc Nhan Sơ.

Không có ý gì xấu, Nhan Sơ nâng chén đáp lại: - Hết cách rồi, mấy hôm trước luyện đan bị nổ lò nên mặt cũng bị bỏng, thật sự không thể gặp ai.

Người kia lại cười: - Vậy thì đúng là xui xẻo thật.

Trò chuyện qua lại vài câu thì có thêm một đợt khách bước vào đại sảnh, tiểu nhị bước tới xin lỗi hỏi Nhan Sơ ngồi chung bàn với người khác được không, vị tu sĩ kia mời Nhan Sơ qua đó.

Vì thế Nhan Sơ ngồi sang bàn đó.

Vị tu sĩ họ Khâu, rất hoạt ngôn, nói từ chuyện ở Thanh Dương đến tận Vị Xuyên ở phía nam, rồi chẳng biết sao lại vòng trở về.

- Trương huynh có biết tại sao hôm nay thành Thanh Dương lại náo nhiệt như vậy không, ngay cả khách điếm nhỏ này cũng đông người như thế?

Nhan Sơ tự xưng họ Trương xoay chén rượu: - Chẳng lẽ không phải vì hôm nay Thương Lan Hào cập bến ư?

- Hầy, dĩ nhiên là không phải, đa số tu sĩ xuống Thương Lan Hào còn phải lên đường đến những nơi khác, người nghỉ chân ở Thanh Dương chỉ là số ít.

- Vậy là vì sao?

- Thật ra vì Các chủ của Xuân Thu Các là Lâm Nhược Hư sắp đến Thanh Dương truyền đạo.

Dưới lớp mặt nạ, Nhan Sơ nhướng mày.

- Xuân Thu Các thì ta có nghe, nhưng hình như Các chủ không phải tên này nhỉ? Khâu huynh đừng trách, ta là người Bắc Cảnh, không rành lắm về thế lực ở Trung Châu của các ngươi.

- Có gì đâu mà trách, Xuân Thu Các đổi Các chủ mới cũng được mười năm rồi, người Bắc Cảnh không biết cũng hết sức bình thường. Nhưng mà nói về vị Các chủ mới Lâm Nhược Hư này... nếu Trương huynh không phiền, lão Khâu ta sẽ kể tường tận cho nghe nhé?

- Vậy thì đa tạ Khâu huynh, vừa hay để ta mở mang kiến thức.

- Lâm Nhược Hư này vốn là đệ tử đích truyền của Xuân Thu Các, nhưng hắn có thể kế thừa vị trí Các chủ lại không phải hoàn toàn dựa vào bản thân hắn đâu, nguyên nhân đằng sau phức tạp lắm. Hầy, Trương huynh có từng nghe “biến loạn Huỳnh Hoặc*” vào hai trăm năm trước chưa?

(*Sao Hỏa)

Bàn tay đang xoay chén rượu của Nhan Sơ hơi khựng lại.

- Đương nhiên là có nghe.

- Cũng đúng, ta đoán khắp tu chân giới không ai lại không biết chuyện này. Vậy nhân vật mấu chốt của biến loạn Huỳnh Hoặc là Nhan Sơ thì chắc ngươi cũng biết nhỉ?

- Chỉ nghe tên thôi, cụ thể thì không rõ lắm. 

Nhan Sơ rót đầy rượu vào chén của tu sĩ họ Khâu, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

- Ây da —— rượu ngon. 

Tu sĩ họ Khâu nâng chén uống cạn một hơi, rồi mới tiếp tục nói: - Về Nhan Sơ thì ở Trung Châu bây giờ có thể nói rằng không ai không biết, không ai không hay... Hai trăm năm trước, khi Quán chủ của Tử Tiêu Quán quan sát sao trời đã phát hiện điềm báo Huỳnh Hoặc thủ tâm, sau đó chưởng môn của ba giáo là Xuân Thu Các, Ma Kha Viện và Tử Tiêu Quán đã hợp lực tính ra rằng trong trời đất sắp có đại kiếp, tu chân giới lúc đó đúng là tai họa liên miên, khắp nơi đều có yêu thú bạo động, vừa hay ứng với lời tiên tri này. Nhưng làm thế nào để ngăn chặn đại kiếp mới là vấn đề, mấy vị có tu vi thâm sâu kia, hầy, cũng đành bó tay, cuối cùng là Xuân Thu Các tìm được phương pháp từ trong sách cổ, đó là dùng “thể chất Sương Kiếp” để tế thần. ( app truyện TᎽT )

- Nói thì dễ, tu sĩ có thể chất đặc biệt vốn đã ít ỏi, huống chi còn là loại thể chất chưa từng nghe nói tới này, tìm suốt một năm, lật tung cả tu chân giới vẫn không thu được kết quả gì. Cuối cùng, là vị Nhan Sơ này chủ động đứng ra thừa nhận mình là thể chất Sương Kiếp, vì vậy mới tế thần thành công, cứu được cả tu chân giới.

Nói đến đây, tu sĩ họ Khâu thở dài: - Nghe nói Nhan Sơ còn xuất thân là tán tu, đổi lại là ta thì tuyệt đối không có dũng khí đó, Trương huynh, ngươi nói xem?

Nhan Sơ đặt chén rượu xuống, cười một tiếng: - Đúng vậy, ta cũng không có.

- Lâm Nhược Hư là nhờ thơm lây Nhan Sơ nên mới có được ngày hôm nay, nếu không đệ tử đích truyền của Xuân Thu Các đâu chỉ có mỗi mình hắn, sao vừa hay lại là hắn kế thừa vị trí Các chủ. Có lời đồn rằng, trước khi tế thần Nhan Sơ còn nói tốt cho mấy người bạn của mình trước mặt các vị chưởng môn, ta thấy tám chín phần là thật rồi.

- Nói vậy, “Nhan Sơ” đúng là một thánh nhân.

- Chứ còn gì nữa, người bình thường sao lại vì tu chân giới mà hi sinh bản thân, người như vậy mà chúng ta lại không có duyên được gặp, thật đáng tiếc.

Nhan Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bên dưới chiếc mặt nạ không ai nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play