Vào đầu tháng Năm, Hứa Nghiên về Thái An một chuyến. Trường học đã khôi phục công việc cho Kiều Kiến Bân, trả lương cho ông theo chế độ dành cho giáo viên nghỉ hưu. Nghe nói số “Khoảnh khắc tiêu điểm” đó đã khiến một nhân vật lớn ở Bắc Kinh chú ý, đích thân gọi điện cho Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình. Nhưng Kiều Kiến Bân và Vương Á Trân vẫn không hài lòng với kết quả, vì chuyện bồi thường vẫn chưa được giải quyết. Họ vẫn đang tiếp tục khiếu kiện.
Kể từ sau khi chương trình được phát sóng, họ đã nhận được khá nhiều lời mời phỏng vấn. Khả năng ăn nói của Kiều Kiến Bân ngày càng tiến bộ, cứ thấy ống kính là mắt ông lại sáng rỡ. Ông có phần đắc ý nói với Hứa Nghiên: “Các phóng viên ấy đều rất nể phục bố, cảm thấy xã hội này đang thiếu những người cố chấp như bố.”
Vương Á Trân còn mở một tài khoản Weibo, viết về những biến cố mà gia đình họ đã trải qua suốt bao năm qua. Bài viết được vài nhà báo và học giả nổi tiếng chia sẻ, rất nhiều người để lại bình luận phía dưới. Vương Á Trân đều trả lời từng bình luận một, nói chuyện hợp thì còn kết bạn QQ.
Sự quan tâm của thế giới bên ngoài khiến họ bận rộn suốt ngày, phần nào làm dịu đi nỗi đau mất con. Nhưng một khi quay lại với cuộc sống hiện tại, nhận ra Kiều Lâm vĩnh viễn không còn nữa, cảm xúc của họ lại sụp đổ.
Đèn trong nhà hỏng, không ai sửa. Trong tủ lạnh bốc mùi, vẫn còn bánh ngọt và sữa chua mà Kiều Lâm từng mua. Trên bàn, hộp sữa bột cho trẻ sơ sinh bị mở nắp, vón cục lại thành từng mảng. Trời vừa tối, gián liền bò loạn trên bàn. Thế là Vương Á Trân lại bật khóc.
Tâm trạng của Kiều Kiến Bân thì lên xuống thất thường. Có lúc ông ngồi yên lặng nhìn chằm chằm chai rượu trên bàn. Có lúc lại nổi điên, mắng Kiều Lâm bạc tình, nói đã nuôi cô khôn lớn mà cô lại phụ lòng.
Vương Á Trân sau khi khóc xong lại ngồi vào chiếc máy tính cũ kỹ, bắt đầu viết Weibo:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT