Trước khi vào lớp học Yoga, Hứa Nghiên nhận được điện thoại của Kiều Lâm. Nghe nói chị đến Bắc Kinh, Hứa Nghiên có chút ngạc nhiên, hẹn chị buổi tối gặp mặt.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, Kiều Lâm nói với giọng cầu xin: hiện tại em đang ở đâu, chị có thể tìm em được không?
Đã hai năm rồi bọn họ không gặp nhau. Lần trước đó là khi bà ngoại qua đời, Hứa Nghiên trở về Thái An một chuyến để lấy đi một số đồ vật thời thơ ấu.
Lúc đi, Kiều Lâm hỏi: Có phải em sẽ không trở lại nữa, đúng không?
Hứa Nghiên đáp: “Chị có thể đến Bắc Kinh gặp em.”
Kiều Lâm hỏi tiếp: “Lúc khó khăn, khổ sở, chị có thể gọi điện cho em không?”
“Đương nhiên” Hứa Nghiên nói.
Kiều Lâm luôn gọi điện vào buổi tối, có đôi khi còn khóc rất lâu. Nhưng 5 tháng gần gây chị không có gọi điện tới.
Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, ha người ngồi vào trong xe. Ánh đèn chiếu sáng hắt lên sườn mặt Kiều Lâm, xương gò má và khóe miệng có hai vết ứ bầm.
Hứa Nghiên hỏi chị muốn ăn cái gì.
Chị quay đầu lại, lộ ra chút mỉm cười với Hứa Nghiên: cay một chút là được, mồm miệng có hơi nhạt nhẽo.
Chị ngồi thẳng người, kéo đai an toàn từ trên bụng qua, nói: có thể không thắt được không, ép lại thấy khó chịu.
“Thắt đi” Hứa Nghiên nói: Em mới vừa thi đỗ, xe còn là đi mượn.
Kiều Lâm xem xét thân thể phía trước của mình, nói: “Đi nhanh một chút, đưa chị đi một vòng.”
Đoạn đường này thật đông đúc. Xe khó khăn lắm mới đi tiếp được mấy trăm mét, ngừng ở một giao lộ.
Hứa Nghiên quay đầu hỏi: “Khi nào bố mẹ sẽ đi?”
Kiều Lâm nói: “Sáng mai.”
Hứa Nghiên lại nói: “Chị nói với bọn họ như nào?”
Kiều Lâm đáp: “Chị nói đi tìm bạn học cấp 3, bọn họ không rảnh lo chuyện này đâu.”
Hứa Nghiên tiếp lời: “Nếu bọn họ hỏi về em, hãy nói em đi công tác.”
Kiều Lâm gật gật đầu: “Biết, chị biết.”
Xe bắt đầu rẽ vào đường xuống gara ngầm.
Hứa Nghiên dẫm phanh, nói với Kiều Lâm: “Tới rồi.”
Kiều Lâm tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Chị không muốn nhúc nhích, chỗ ngồi này còn có thể tỏa nhiệt, thật là thoải mái.”
Chị nhắm mắt lại, hình như buồn ngủ. Hứa Nghiên lắc lắc chị. Chị nắm lấy tay Hứa Nghiên, đặt ở trên bụng mình, thấp giọng nói: “Con à, đây là dì của con, tên Kiều Nghiên, nào, làm quen một chút.”
Trong bóng đêm, trên mặt chị lộ ra mỉm cười. Hứa Nghiên tựa như thật sự cảm giác được thứ gì đó động đậy một chút. Giống đóa bọt sóng, nhẹ nhàng đạp vào trong lòng bàn tay cô. Cô rụt tay lại, nói với Kiều Lâm: Đi thôi.
***
Hứa Nghiên ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất. Ánh nắng chói chang, đôi chân của những người đó di chuyển nhịp nhành, lần lượt nhảy qua thanh xà.
“Nhảy đi, mau nhảy đi” Có người kêu về phía cô. Cô dùng hết sức lực toàn thân để đứng lên, thanh xà ở trước mắt, càng ngày càng gần, có người giữ cô lại……
Cô cảm thấy bản thân ở trong xe, tiếng nói của Kiều Lâm xẹt qua đỉnh đầu: Bác tài, đi nhanh lên.
Cô cảm thấy an tâm, nhắm hai mắt lại.
Hứa Nghiên đã quên chính mình đã từng họ Kiều. Thật ra tên này đã được cô dùng 15 năm.
Khi làm thẻ căn cước công dân, cô đổi thành họ của bà ngoại. Bà ngoại nói: Có lẽ sang năm bà sẽ không còn nữa, con còn phải trở về với bố mẹ của con, nếu như vậy, con lại đổi về họ Kiều đi.
Từ khi cô bắt đầu có kí ức, bà ngoại vẫn luôn nói bản thân sắp chết, nhưng bà lại sống rất nhiều năm, mãi cho đến khi Hứa Nghiên học xong đại học ở Bắc Kinh.
Khi Hứa Nghiên vừa sinh ra, mọi người nghe được tiếng khóc nỉ non của cô, họ đều sợ hãi. Vốn nên im lặng mới đúng, cũng không cần tắm rửa, bỏ vào cái bình nhỏ, chôn ở vùng ngoại ô trên núi. Bố của cô đã chọn xong địa điểm, cách một khoảng với phần mộ tổ tiên, bởi vì trẻ sơ sinh chết đi sẽ có oán khí, ảnh hưởng phong thuỷ.
Mang thai bảy tháng, bọn họ để mẹ cô phá thai. Nghe nói là tiêm một loại nước thuốc có độc, xuyên qua nước ối, tiêm vào đầu thai nhi. Nhưng có lẽ bác sĩ đã tiêm lệch, hoặc là tiêm thiếu, sau khi cô sinh ra lại sống sót, hơn nữa còn khóc rất lớn. Toàn bộ trẻ nhỏ trong bệnh viện gộp vào cũng không lớn bằng tiếng khóc của cô.
Bà ngoại nói bản thân đi theo tiếng khóc mới tìm được cô. Phòng giải phẫu không có ai cả, cô bị đặt ở bàn điều khiển. Có lẽ bọn họ còn ôm một chút ảo tưởng vào thuốc độc, cảm thấy chờ thêm một chút sẽ có tác dụng, đỡ phải tiêm thêm lần nữa.
Bà ngoại cho y tá một ít tiền, dùng một tấm thảm bọc cô lại rồi mang đi. Đó là một đêm đầu mùa hạ sáng trưng, bầu trời tràn ngập ngôi sao. Bà ngoại chạy chậm một mạch, vọt vào một căn phòng khác trong bệnh viện, nhìn bác sĩ bỏ cô vào khoang ấm.
“Đừng khóc, con ngủ một lát, bà cũng ngủ một lát, được không?” Bà ngoại nói.
Bà ngồi ở trên ghế bên ngoài phòng giám hộ, vượt qua đêm đều tiên sau khi Hứa Nghiên sinh ra.
***
Hứa Nghiên chọn nồi lẩu uyên ương, xoay phần cay tới trước mặt Kiều Lâm. Kiều Lâm chỉ ăn một chút nấm, cằm chị sưng nặng hơn, khóe miệng ứ bầm thành màu tím.
“Sao lại đánh nhau rồi?” Hứa Nghiên hỏi.
Kiều Lâm nói: “Bố la hét lớn tiếng ở Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình, bảo vệ đuổi ông ấy đi, hiện trường rối loạn, không biết ai đẩy chị một cái, va vào trên cửa.”
Hứa Nghiên thở dài: “Rốt cuộc mấy người chạy tới Bắc Kinh có lợi ích gì chứ?”
Kiều Lâm nói: “Chị chỉ muốn đến gặp em.”
Hứa Nghiên hỏi “Vậy, bọn họ đâu rồi, vì sao chị không khuyên một chút?”
Kiều Lâm đáp: “Tới Bắc Kinh một chuyến, cảm xúc của hai người họ có thể tốt một chút, ở trong nhà suốt ngày chỉ có đánh đập, lần trước thiếu chút nữa thì bố đốt luôn cả nhà. Hơn nữa có luật sư họ Uông cảm thấy hứng thú đối với án kiện này của chúng ta, còn nói sẽ giúp đỡ liên hệ tổ chuyên mục “Pháp luật ngắm nhìn”, xem có thể làm phỏng vấn hay không.”
Hứa Nghiên nói: “Còn thiếu mấy cái phỏng vấn như này nữa sao, có lợi ích gì chứ?”
Kiều Lâm tiếp lời: “Tiết mục kia có ảnh hưởng rất lớn, có vài án kiện giống nhà chúng ta đều đã được giải quyết hết.”
Hứa Nghiên hỏi: “Chị cũng tiếp nhận phỏng vấn sao? Mang bụng lớn, không cảm thấy mất mặt sao?”
Kiều Lâm rũ mắt, gắp lên thịt dê còn dính máu loãng, ném bùm bùm vào trong nồi.
Một lát sau, Kiều Lâm nhỏ giọng hỏi: “Em ở đài truyền hình, có thể tìm được người quen nào đó để nói giúp một câu không?”
Hứa Nghiên nói: “Em còn không nhớ được hết mặt mũi những người làm cùng kênh với mình, gần đây đài đang giảm biên chế, có lẽ ngày mai em sẽ lập tức thất nghiệp.”
Cô nhìn Kiều Lâm: “Là do bố mẹ kêu chị tới phải không?”
Kiều Lâm lắc lắc đầu: “Chị thật sự chỉ muốn đến thăm em.”
Hứa Nghiên không nói chuyện. Lướt qua bả vai Kiều Lâm, cô lại thấy được cơn ác mộng đã qua từng đuổi theo mình rất nhiều năm.
Kêu oan, cầu giúp đỡ. Đôi mắt của bố giống như tiêu bản côn trùng bị hong gió, còn có giọng nói ngày càng chói tai của mẹ. Đương nhiên, Hứa Nghiên không tư cách ghét bỏ bọn họ, bởi vì cô mới là ác mộng của bọn họ.
Bố của cô tên Kiều Kiến Bân, là một giáo viên trường trung học, bị đơn vị sa thải vì sinh nhiều. Ông cảm thấy thật oan uổng, vợ của ông - Vương Á Trân đã đặt vòng rồi nhưng vẫn mang thai ngoài ý muốn, lại có bệnh tim, đi khám ở mấy cái bệnh viện đều không dám phẫu thuật, cứ thế kéo dài tới bảy tháng mới được bệnh viện trung tâm tiếp nhận. Bọn họ tới Ủy Ban Kế Hoạch Hóa, hy vọng có thể để Kiều Kiến Bân làm việc trở lại. Ủy Ban Kế Hoạch Hóa nói, chỉ cần đứa trẻ sống sót thì thực sự đã thành lập chuyện “sinh nhiều”. Đứa trẻ sống, nhưng đó không phải do bọn họ muốn để nó sống. Hai vợ chồng bắt đầu kêu oan, tìm rất nhiều người, tặng không ít quà, kết quả là ngày cả chút tiền an ủi cũng không có được.
Tình trạng tinh thần của Kiều Kiến Bân ngày càng tệ, uống rượu xong sẽ đập phá đồ vật, còn luôn tự khiến mình bị thương, cần phải có người trông coi mới được. Tuy rằng ông la hét muốn quay lại đi làm, nhưng ai nấy đều thấy được ông đã là một người không làm được gì. Bosos mẹ Vương Á Trân đều là lão trung y, bản thân cũng hiểu một chút y thuật nên tìm một cửa hàng mặt tiền, mở gian phòng khám. Đó là tòa lầu thấp bé hai tầng, bà ở dưới lầu xem bệnh, cả nhà ở tại trên lầu, như vậy bà có thể trông coi Kiều Kiến Bân mọi lúc. Kiều Lâm lớn lên trong căn phòng như thế. Hứa Nghiên thì vẫn luôn ở bên bà ngoại.
Ở trong lòng cô, Kiều Lâm cùng bố mẹ là một gia đình hoàn chỉnh, mà cô chỉ là dư thừa. Kiều Kiến Bân thấy cô, trong ánh mắt sẽ có chút bi thương. Ông đã dùng công việc để đối lấy cô, không chỉ là công việc, cô còn huỷ đi tất cả của ông. Sắc mặt Vương Á Trân cũng khó coi, vẫn luôn có rất nhiều khó chịu và tức giận, bà ngoại trừ nuôi gia đình, còn còn phải chịu đừng mẹ chồng chèn ép. Mẹ chồng cảm thấy nếu không phải do bà có bệnh tim, không có cách nào phá thai thuận lợi thì mọi việc sẽ không biến thành như vậy.
Mỗi lần bà nội tới đều sẽ làm ầm ĩ với Vương Á Trân. Sau đó bà nội đi rồi, Vương Á Trân lại ầm ĩ với Kiều Kiến Bân. Cái nhà này, mọi người để trút hết oán giận lên người nhau. Không có người oán Kiều Lâm. Chị là tồn tại hợp tình hợp lý, hơn nữa còn ở giữa làm người hóa giải ân oán cho những người khác.
Những năm đó, việc chị làm nhiều nhất là khuyên can và trấn an. Chị khen Hứa Nghiên thông minh hiểu chuyện ở trước mặt bố mẹ, lại nói với Hứa Nghiên rằng bố mẹ nhớ thương cô cỡ nào. Chị vẫn luôn hy vọng Hứa Nghiên có thể dọn về ở chung. Nhưng vào lúc lên cấp 2 năm ấy, Hứa Nghiên cãi nhau một trận lớn với Kiều Kiến Bân, từ đây chưa từng quay lại bước vào cửa nhà lần nào.
***
Hứa Nghiên ngồi trên chiếc xe đạp phượng hoàng, đi qua con đường lát đá trước cửa phòng khám. Kiều Lâm nhô đầu ra từ cửa sổ lầu hai, vẫy tay với cô.
“Đạp mhanh lên, bị muộn rồi” Kiều Lâm cười nói.
Hứa Nghiên học cấp 2, chị học cấp 3, cấp 3 cách nhà khá gần, cho nên chị luôn chờ gặp được Hứa Nghiên mới bắt đầu đi. Có đôi khi, chị sẽ ở cửa chờ cô, đưa cho cô một quả táo đã được rửa sạch sẽ.
***
Điện thoại Hứa Nghiên vang lên. Là Thẩm Hạo Minh, hắn đang ăn cơm cùng mấy người bạn, kêu cô lát nữa hãy tới.
Hứa Nghiên treo điện thoại. Nồi lẩu sôi trào trước mặt, thịt dê quay cuồng trong dầu đỏ, giọt dầu bắn tung tóe lên mu bàn tay Kiều Lâm. Nhưng chị không hề hay biết, chuyên tâm đùa nghịch đĩa nấm, gắp chúng từ bên này chuyển sangbên kia, từng miếng từng miếng dựa gần vào nhau. Chị kiên nhẫn điều chỉnh vị trí, khiến chúng không đè lên nhau.
Sau đó chị buông chiếc đũa, lại lộ ra mỉm cười trống rỗng, nói: “Vừa rồi là bạn trai em sao?”
Hứa Nghiên “ừ” một tiếng.
Kiều Lâm nói: “Em còn chưa nói với chị chuyện này đâu. Em chẳng nói với chị bất cứ chuyện gì, từ nhỏ đã như vậy. Hắn đang làm nghề gì?”
Hứa Nghiên nói: “Công ty làm ăn chân chính”
Kiều Lâm lại hỏi: “Đối xử với em có tốt không?”
Hứa Nghiên đáp: “Tạm được đi, rốt cuộc chị còn muốn ăn nữa không?”
Kiều Lâm nói: “Có người khiến em nhớ thương, cảm giác này rất tốt phải không?”
Bên ngoài nhà ăn là một quảng trường náo nhiệt. Có mấy học sinh nữ cấp 3 đang vây quanh trước quầy bán kem.
Hứa Nghiên hỏi: “Chị muốn ăn không?”
Kiều Lâm sờ sờ bụng, tựa như đang dò hỏi ý kiến. Chị ghé vào trước tủ đông, nhìn từng hộp kem trong đó.
“Phúc bồn tử là tên một loại trái cây sao?” Chị hỏi, “Em nói chị nên chọn phúc bồn tử tốt hơn hay quả hạch đào tốt hơn?”
“Đều tốt” Hứa Nghiên nói.
“Chị không muốn ly giấy, chị muốn trứng cuộn ống” Kiều Lâm cười nói với cô bé bên quầy.
***
Đó là buổi sáng sớm vào tháng 9, ngày đầu tiên Hứa Nghiên bước vào cấp 3. Kiều Lâm cầm ô, đứng ở cổng trường. Nhìn thấy cô liền cười đi tới: “Sao em không đội cả mũ áo mưa nữa, làm ướt hết tóc rồi”
Chị vươn tay, gạt một chút tóc trên trán Hứa Nghiên, nói: “Thật tốt, chúng ta học chung một trường, về sau mỗi ngày đều có thể thấy nhau. Sau này, tan học đừng về vội, chị dẫn em đi ăn kem, vị khoai”
Đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em, bước chân Kiều Lâm chậm lại. Hứa Nghiên nhìn theo ánh mắt chị hướng tới, tủ kính sáng lấp lánh, treo một váy liền áo màu trắng. Lụa ánh phát sáng, trước ngực thêu rất nhiều bông hoa nhỏ màu lam hồng nhạt, được khảm trân châu, bên méo váy có rất nhiều lá sen thật nhỏ.
Kiều Lâm dắn mặt lên kính phe lê, nói: quần áo của bé gái thật là xinh đẹp.
Hứa Nghiên hỏi: “Chị hi vọng là con trai hay con gái?”
“Con trai đi” Kiều Lâm nói: “Nếu là con trai, nói không chừng có thể thay đổi được chuyện hỗn loạn trong nhà.”
Hứa Nghiên hỏi: “Về sau, hắn ta có từng liên lạc lại với chị không?”
Kiều Lâm lắc lắc đầu.
Ô tô chạy ra khỏi gara ngầm. Phố buôn bán đèn đuốc sáng trưng, tủ kính treo tất đỏ Giáng Sinh cùng với hộp quà tặng có màu sắc rực rỡ lễ. Bên đường, trên cây treo rất nhiều bóng đèn, dây băng màu xanh. Nam minh tinh mỉm cười trên hộp đèn quảng cáo, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Kiều Lâm chỉ vào hắn hỏi: “Em cảm thấy hắn trông Nhất Minh không?”
Hứa Nghiên hỏi: “Lần này chị tới có liên lạc với anh ấy không?
Kiều Lâm nói: “Chị không có số di động của hắn”
Hứa Nghiên trầm mặc trong chốc lát, nói “Sắp tới rồi, em đặt phòng khách sạn cho chị, cách nhà em không xa.”
Kiều Lâm gật gật đầu, đôi tay nắm lấy đai an toàn trên bụng.
***
Vu Nhất Minh đi tới, ngồi ở đối diện cô và Kiều Lâm. Hắn khoác áo sơmi bên ngoài áo thun, mang theo cảm giác hơi thở của mưa. Không khí ẩm ướt, bên ngoài trời sắp tối rồi. Vu Nhất Minh nước trên mặt, cười với hai người. Trên cằm anh có cái mún đồng tiền nhỏ.
***
Tới cửa khách sạn, Kiều Lâm bỗng nhiên không chịu xuống xe. Chị cuộn tròn thân thể thật cẩn thận, tựa như sợ sẽ làm bẩn đồ trong xe.
Hứa Nghiên hỏi: “Rốt cuộc chị làm sao vậy?”
Kiều Lâm nói với giọng rất nhỏ: “Đừng để chị một ngủ ở khách sản được không? Chị muốn ngủ cùng với em……”
Chị nâng đôi mắt phiếm đỏ, nói: “Cầu xin em, được không?”
Xe bắt đầu trở lại đường lớn. Kiều Lâm cuộn tròn thân thể như cũ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại Hứa Nghiên.
Chị nhỏ giọng hỏi: “Có thể trả lại phòng khách sạn không? Bọn họ có trừ tiền không?”
Hứa Nghiên nói: “Chỉ là em cảm thấy ở trong khách sạn khá thoải mái, buổi sáng còn có bữa sáng.”
Kiều Lâm nói: “Chị biết, chị biết, thật xin lỗi”
Cửa sổ xe bị hơi nước bao phủ, Kiều Lâm dùng tay lau vài cái, nhìn đèn nê-ông bên ngoài, nhỏ giọng đọc ra chữ trễn biển quảng cáo. Mãi cho đến xe bắt đầu lên cầu vượt, chung quanh tối xuống.
Chị dựa vào trên ghế, vỗ vỗ bụng, nói: “Đứa nhỏ này, về sau con đến Bắc Kinh tới tìm dì được không?”
Hứa Nghiên không nói gì, cô nhìn phía trước, trên kính chắn gió cũng mờ hơi nước, bị ánh đèn gần đó chiếu sáng một đoạn đường ngắn, yếu ớt mà tối tăm.
***
Kiều Lâm nhìn chằm chằm Vu Nhất Minh, nói: “Kiểu tóc của cậu thật xấu.”
Vu Nhất Minh nói: “Tôi biết cậu cắt rất đẹp, nhưng hai tháng tôi trở về không thể không cắt tóc.”
Kiều Lâm ôm Hứa Nghiên một chút, nói: “Nào, làm quen một chút, đây là em gái tôi, em gái ruột.”
Vu Nhất Minh nói với Kiều Lâm: “Đi thôi, phải trở về để lên tiết tự học buổi tối.”
Kiều Lâm nói: “Cậu đi trước, tôi ngồi cùng em gái thêm một lúc, đã lâu không gặp con bé.”
Vu Nhất Minh nói: “Bọn mình cũng đã lâu không gặp, đã nói là sẽ Tế Nam tìm tôi, vậy mà lại không đi.”
Kiều Lâm cười: “Nghỉ hè sang năm đi, tôi đi cùng em gái.”
Vu Nhất Minh đi rồi. Hứa Nghiên nói: “Đừng nói với người khác em là em gái ruột của chị được không, cứ nhất định phải để tất cả mọi người biết chuyện trong nhà sinh nhiều sao?”
Kiều Lâm rũ mắt xuống, nói: “Biết rồi”.
Hứa Nghiên hỏi: “Hai người đang yêu nhau?”
Kiều Lâm nói: “Không có”.
Hứa Nghiên nói: “Đừng lừa em”
Kiều Lâm nói: “Thật đó, hắn tới Thái An nghe giảng, thi đại học xong sẽ đi luôn.”
Hứa Nghiên đáp: “Chị cũng có thể đi nha”
Kiều Lâm cười một chút, không nói tiếp.