Sáng hôm sau, chưa đến mười giờ họ đã ra khỏi nhà. Vào những ngày cuối tuần trước kia, Hứa Nghiên và Thẩm Hạo Minh thường nằm lười trên giường đến tận mười một giờ, sau đó mới đi ăn cơm trưa. Nhưng hôm nay, trời vừa hửng sáng Hứa Nghiên đã tỉnh. Có vẻ như mất ngủ là thứ có thể lây lan – cô chưa từng thấy Kiều Lâm chợp mắt lần nào.
Nhưng Kiều Lâm vẫn khăng khăng nói rằng chị có ngủ, còn nói mình đã nằm mơ. Mơ thấy mình sinh ra một “người bình gốm”.
Hứa Nghiên nhíu mày hỏi: “Người bình gốm?”
“Ừ,” Kiều Lâm nói, “Là kiểu đứa trẻ trong rạp xiếc, bị nuôi trong một cái bình, tay chân teo tóp, chỉ có cái đầu là rất to.”
Cô rùng mình, nhảy xuống giường: “Em đi làm bữa sáng đây.”
Từ trong bếp thoang thoảng mùi hành phi. Kiều Lâm dùng chảo rán hai chiếc bánh hành. Đó là món ăn thân thuộc nhất từ thời thơ ấu, từ khi lên Bắc Kinh, Hứa Nghiên chưa từng được ăn lại. Nếu không phải hôm nay lại ngửi thấy mùi đó, có lẽ cô đã quên mất thế gian từng có món này.
Hứa Nghiên muốn đưa Kiều Lâm tới Cảnh Sơn. Ở đó có một đoạn tường đỏ mà cô rất thích. Trên phố không có nhiều xe cộ, hai người yên lặng nghe nhạc phát từ đài radio.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play