Hứa Nghiên tìm được vị trí dừng xe trống, đỗ lại. Mới vừa xuống xe, một chiếc xe rẽ ở trước mặt hai người, một người đàn ông đeo kính đen đi xuống từ trên xe. 

Hắn nói: “Lại là cô, cô lại đỗ xe ở vị trí của tôi.” 

Hứa Nghiên nhận ra hắn là người hàng xóm đối diện phòng mình, hình như họ Canh. Có một lần đồ chuyển phát nhanh của hắn đưa nhầm sang nhà cô, bên trong là một món đồ chơi hộp nhạc mini. Buổi tối, cô đem trả lại, lúc hắn mở cửa, đôi mắt rất đỏ. Mắt cô liếc một cái tới chỗ TV, đang phát 《 ngọt ngào 》, phân cảnh Trương Mạn Ngọc ngồi ở sau xe của Lê Minh.

Hứa Nghiên nói: “Tôi không biết vị trí xe này là của anh, trên đó không không viết tên.” 

Cô muốn lái xe đi, người đàn ông vẫy vẫy tay, nói: “Thôi, vẫn nên để tôi lái đi thì hơn”. 

Hắn chui vào trong xe khởi động động cơ.

Kiều Lâm cười nói: “Hắn nhất định thấy chị là thai phụ đi. Hiện tại chị đến nơi nào cũng đều không cần xếp hàng, vừa lên xe buýt liền có người nhường chỗ ngồi, chờ đứa nhỏ sinh ra, chị đã tạo thành thói quen.

Hứa Nghiên mở cửa chung cư ra. Quả thực cô không định dẫn Kiều Lâm về nhà. Căn nhà rất lớn, trang hoàng cũng vô cùng xa xỉ, cho dù là người không hiểu biết gì về Bắc Kinh thì cũng đoán được ra người bình thường rất khó chịu nổi tiền thuê nơi này. Nhưng Kiều Lâm không có lộ ra kinh ngạc, cũng không có nói lời bình phẩm gì. Chị đứng ở giữa phòng khách, cúi đầu nheo mắt lại, tựa như đẻ thích ứng với ánh sáng của đèn chùm trên đầu. 

Một lát sau, chị phục hồi tinh thần lại, hỏi Hứa Nghiên: “Chương trình mà em dẫn được phát sóng vào lúc mấy giờ?” 

Hứa Nghiên nói: “Phát sóng xong rồi, chẳng có gì hay mà xem.”

Kiều Lâm hỏi: “Có người nào trên phố nhận ra em trên phố, muốn em kí tên cho họ không?”

Hứa Nghiên đáp: “Một chương trình nấu ăn nhỏ, ai sẽ nhớ người dẫn trông như nào chứ?”

Cô tìm một cái áo tắm dài tới, dẫn Kiều Lâm đi phòng tắm. Kiều Lâm chỉ vào bồn tắm thật lớn hình tròn hỏi: “Chị có thể thử một chút được không?”

Hứa Nghiên: “Thai phụ không nên tắm bồn.” 

Kiều Lâm nói: “Được rồi, thật muốn biết cảm giác được ngâm trong nước một lát.”

Chị duỗi khởi cánh tay cởi áo lông, lộ ra nửa khuôn mặt cười nói, có thể thu chương trình của em vào đĩa CD để chị mang về được không? Yên tâm, không nói cho bố mẹ, chị tự mình xem trộm.”

Áo lông của Kiều Lâm là một bộ thu đông màu xanh biển, bó sát người, lộ ra bụng lớn. Tròn đến mức khó có thể tưởng tượng. Dáng dấp cơ thể của chị thay đổi, lộ ra đường cong của sinh mệnh, ẩn chứa mỹ cảm thần bí nào đó. Hứa Nghiên cảm giác như trái tim bị thứ gì đó đánh trúng. 

Điện thoại vang lên. Thẩm Hạo Minh muốn cô nhanh qua đó. Nghe nói cô muốn ra ngoài, trong ánh mắt Kiều Lâm toát ra sợ hãi. Hứa Nghiên bảo đảm với chị ra ngoài một lát sẽ trở về ngay, sau đó cầm lấy áo khoác ra cửa.

 ***

Hứa Nghiên mở to mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Tường màu trắng, cái bàn cũng màu trắng, ngay cả cái bình trên bàn cũng là màu trắng. Kiều Lâm ngồi ở mép giường, nhìn cô bằng ánh mắt ưu thương. 

Hứa Nghiên ngồi dậy, hỏi Kiều Lâm: “Nói cho em biết đi, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

Kiều Lâm rũ mắt xuống, nói: “tử * của em có một khối u, cần phải làm tiểu phẫu.” 

“tử *?” Hứa Nghiên đặt tay trên bụng, bộ phận này ở vị trí nào, cô chưa từng cảm giác được nó tồn tại. 

Kiều Lâm nói: “Em mới 17 tuổi, không nên mắc phải bệnh này, bác sĩ nói là kích thích tố có vấn đề, khả năng có quan hệ với loại thuốc mà bọn họ tiêm cho em lúc mới sinh.”

……

Bác sĩ đứng ở trước giường, nói: “Tiểu phẫu rất thuận lợi, nhưng có khả năng khối u sẽ còn mọc lại, sau này chờ sinh con cái xong, có thể sẽ phải cắt bỏ tử *. Nhưng cô sẽ tương đối khó mang thai.” 

Bác sĩ chưa nói là toàn không có khả năng, nhưng Hứa Nghiên biết ý trong lời nói của ông ấy chính là như vậy.

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh thật an tĩnh. Hứa Nghiên nhìn cây cong queo ngoài cửa sổ, những cành lớn bị cưa bỏ. 

Kiều Lâm nói: “Chị biết chị nói gì cũng không có tác dụng, nhưng sau này chị thực sự không muốn sinh con. Không biết vì sao, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ.”

 ***

Khi Hứa Nghiên chạy tới nhà hàng, Thẩm Hạo Minh đã uống có hơi nhiều, đang thảo luận với hai người bạn nên đổi loại xe gì. 

Tháng trước, anh bỏ ra số tiền lớn cải trang người chăn ngựa đi Bắc Đới Hà, lúc đi được nửa đường thì bánh xe bị hỏng, hiện tại tuy rằng sửa được rồi, nhưng anh tỏ vẻ rốt cuộc không có cách nào tin tưởng vào nó (chiếc xe).

Bọn họ đoàn xe du lịch tự túc, mỗi lần đều cùng nhau đi ra ngoài, mười mấy chiếc xe, mênh mông cuồn cuộn. Hứa Nghiên đi cùng bọn họ tới Nội Mông Cổ một lần. Buổi tối mỗi ngày, mọi người đều uống đến mức say xỉn không còn biết gì, để lại trên cỏ một đống rác đủ loại màu sắc. 

Có một ngày, vào buổi tối, Hứa Nghiên và Thẩm Hạo Minh đều không uống say, ngồi ở trên sườn núi nói chuyện suốt đêm. Bọn họ quen biết là như vậy đó. 

Hứa Nghiên đều không thân với những người đó, là một cô gái khác dẫn cô đi, cô gái kia cũng không thân với cô, mời cô có lẽ chỉ do trên xe có một chỗ ngồi còn trống.

Tới ngày thứ năm, Hứa Nghiên ngồi lên chiếc xe kia của Thẩm Hạo Minh, bọn họ vẫn luôn nói chuyện, sau lại đi nhầm đường, bị tách khỏi đội. Hai người dùng thịt hun khói và mấy cây nến còn sót lại trong cốp xe, cùng nhau trải qua bốn đêm trên thảo nguyên.

Ngày đó trở lại Bắc Kinh, Hứa Nghiên có chút trầm lặng, Thẩm Hạo Minh đưa cô về nhà, cô nhìn xe quay đi, cảm thấy anh sẽ không liên lạc lại với cô nữa. Cô biết anh là người lớn lên trong gia đình giàu có, chung quanh có rất nhiều cô gái xinh đẹp, chỉ vì hành trình du lịch cô đơn nên mới có thể ở bên nhau với cô. 

Có lẽ là do chơi đến mức mệt mỏi rồi, ngày hôm sau cô phát sốt. Cô nằm ở trên giường, cảm thấy bản thân như một đoạn cầu trì sắp cháy, đốt cháy khăn trải giường. Cô cảm thấy một loại khát vọng mãnh liệt mơ hồ. 

“Giúp, giúp tôi.” Trong bóng đêm cô nói với trần nhà. Mỗi lần cô cực kì khó chịu thì đều sẽ nói như vậy.

Chạng vạng cô nhận được tin nhắn của Thẩm Hạo Minh, hỏi cô có muốn cùng nhau ăn cơm chiều hay không. 

Cô lung lay bò dậy từ trên giường, trang điểm rồi ra ngoài. Đó không phải là một bữa tối hai người, còn có rất nhiều bạn bè của Thẩm Hạo Minh. Cô sốt đến mơ mơ màng màng, vẫn mỉm cười ngồi bên cạnh Thẩm Hạo Minh như cũ. Tụ hội liên tục đến 12 giờ. Trên đường trở về, thân thể của cô vẫn luôn phát sốt. Thẩm Hạo Minh sờ sờ trán của cô, mắng cô sao không nói sớm, sau đó quay đầu đi thẳng tới bệnh viện.

Ở bên ngoài hành lang phòng cấp cứu, anh nắm chặt tay cô nói: “Em khiến anh đau lòng.”

Cô cười nói: “Mọi người đều đang rất vui vẻ, đây là một buổi tối vui vẻ, không phải sao?”

Mùa hè đó, Thẩm Hạo Minh thường xuyên dẫn cô tham gia party. Những party đó được tổ chức trong biệt thự lớn ở vùng ngoại ô, luôn có những cô gái váy ngắn dẫn theo bạn trai người nước ngoài. 

Mãi cho đến mùa hè trôi qua, cô mới xác định bản thân trở thành bạn gái của Thẩm Hạo Minh. Khi đó cô đã học được cách tự mình uốn tóc, hơn nữa còn mua thêm vài chiếc váy ngắn. 

Tới tháng 9, cô và mấy người bạn thân trước đây ngồi trước quán nướng ven đường, chợt nhận ra có lẽ về sau bản thân sẽ không gặp lại bọn họ. Tới Bắc Kinh tám năm, vẫn luôn trong tình trạng quan biết bạn mới, tiến vào vòng tròn quan hệ mới, cái kiểu không ngừng bước tiếp, cảm giác thay đổi, mang đến cho cô một chút thỏa mãn.

“Em muốn đi Mát-xcơ-va không?” 

Thẩm Hạo Minh xoay đầu lại nhìn cô: “Vào mùa xuân chúng ta lái xe tới Mát-xcơ-va nhé?”

“Được đó” Hứa Nghiên nói. 

Cô nghĩ đến cánh đồng bát ngát tràn ngập ngôi sao, cùng với cảm giác tự do vì uống say trong đêm đó.

 ***

Bữa tiệc tan rã, Hứa Nghiên lái xe đưa Thẩm Hạo Minh về nhà bố mẹ anh. Lúc trước thuê nhà, hắn chuẩn bị ở chung với cô. Sau lại cảm thấy cách chỗ làm quá xa, đa số thời gian vẫn luôn ở tại nhà của bố mẹ anh. Bên kia có vài người bảo mẫu hầu hạ, đồ ăn lại có thể yên tâm. Bố mẹ anh cũng không hy vọng hắn dọn ra ngoài, tựa như làm vậy chẳng khác nào chấp nhận quan hệ của anh và Hứa Nghiên.

“Em sắp xếp chi chị họ ổn cả chưa?” Thẩm Hạo Minh đột nhiên hỏi: “Ngày mai mẹ anh kêu em tới nhà ăn cơm, kêu chị ấy đi cùng đi.” 

Hứa Nghiên nói: “Không cần, chị ấy tự mình có sắp xếp.” 

Thẩm Hạo Minh nói: “Nếu ngày kia ở văn phòng luật sư không bận chuyện gì, anh có thể theo em dẫn chị ấy đi dạo, mua chút đồ vật.” 

Hứa Nghiên nói: “Được”

Về đến nhà đã là rạng sáng 1 giờ. Kiều Lâm còn chưa ngủ, đang dựa vào trên giường xem TV. Chị hình như đang khóc, lau lau mặt, cười một chút với Hứa Nghiên, nói: “Em có từng xem qua tiết mục này chưa, tráo đổi vị trí của một đứa nhỏ nông thôn và một đứa nhỏ thành phố, để hai đứa nhỏ ở tronng nhà đối phương vài ngày. Kết quả, đứa trẻ nông thôn kia lại tích cóp chút tiền tiêu vặt mà “Bố mẹ” cho lúc sáng, muốn mua cho bà nội ở nông thôn một cái quải trượng mới.”

Hứa Nghiên nói: “Đều là giả, tổ tiết mục sắp xếp cả rồi.” 

Kiều Lâm nói: “Sao lại thế được, đứa trẻ nông thôn kia khóc đến đáng thương như vậy.”

Hứa Nghiên thay áo ngủ, ngồi xuống bên mép giường, nói: “Sao chị lại mất ngủ thế, thai phụ không phải nên thích ngủ sao?” 

Kiều Lâm nói: “Mỗi ngày chị đều thức trắng đến hừng đông, nhìn cái gì cũng đều là bóng chồng, tựa như linh hồn của những thứ đó đang thoát ra.”

Hứa Nghiên hỏi: ‘Chị đã đi bệnh viện khám chưa?”

Kiều Lâm trả lời: “Bọn họ nói là áp lực tinh thần quá lớn, nhưng bọn họ không cho uống thuốc an thần.”

Hứa Nghiên im lặng trong chốc lát, hỏi: “Chị có hối hận không? Việc giữ lại đứa nhỏ?”

Kiều Lâm cười nói: “Sao lại hối hận chứ, quần áo chị cũng đã mua xong hết rồi, màu trắng, nam nữ đều có thể dùng.”

Nửa năm trước Kiều Lâm gọi điện thoại tới, nói chính mình mang thai. Người đàn ông đó tên là Lâm Đào, nhỏ hơn hai tuổi so với Kiều Lâm. Là người bán hàng cùng cô trong khu mua sắm. Bố mẹ anh ta vẫn luôn nhắc nhở anh ta, không thể yêu đương với Kiều Lâm, dính líu quan hệ với bố mẹ chị, cả đời này đừng nghĩ được sống yên ổn. Biết được Kiều Lâm mang thai, anh ta sợ hãi, nghỉ phép trốn đi. Kiều Lâm da mặt dày tìm được nhà bọn họ, mẹ Lâm Đào cho một ít tiền để cô bỏ đứa bé. 

Bố mẹ Kiều Lâm nói: “Sao có thể bỏ được, lập tức chạy tới nhà họ Lâm làm ầm ĩ, còn chạy đến khu mua sắm tìm lãnh đạo của Kiều Lâm. 

Kiều Lâm nghỉ việc, nói với bố mẹ: “Hai người còn làm ầm ĩ nữa, còn sẽ chết trước mặt hai người.”

Đoạn thời gian đó, Kiều Lâm thường xuyên gọi điện thoại cho Hứa Nghiên. Ở đầu dây bên kia, chị hỏi: “Vì sao cuộc sống của chị luôn bị tranh cãi bùa vây chứ?”

***

Một sáng sớm tháng 11, hai cô gái ngăn chị lại ở cửa trường học, nói: “Cô chính là cái đuôi nhỏ của Kiều Lâm phải không, tốt nhất cách xa hồ ly tinh này ra một chút, đừng khiến bản thân bị lây dính thứ xấu xa đó.” 

Hứa Nghiên không ngạc nhiên. Cô đã phát hiện Kiều Lâm vô cùng nổi danh ở trong trường học, có rất nhiều học sinh nam theo đuổi chị, người nói xấu sau lưng cũng rất nhiều.

Sau khi tan học, cô gặp Kiều Lâm, không nhắc tới chuyện này. Đi đến cổng lớn, hai học sinh nữ kia lại tới nữa. Các cô cúi đầu, vẻ mặt đưa đám nói: “Chúng ta nói sai rồi, thực xin lỗi, cô nhất định đừng để ở trong lòng.” 

Kiều Lâm cau mày, không nói một lời.

Các cô lại tới cửa hàng đồ uống lạnh. Vu Nhất Minh cũng tới rất nhanh. Kiều Lâm trừng mắt với hắn: “Tai mắt của cậu nhiều quá nhỉ?”

Vu Nhất Minh nói: “Làm sao vậy?” 

Kiều Lâm nói: “Đừng giả ngu, cậu kêu Vương Bân đi hù dọa Lý Tinh Tinh phải không?” 

Vu Nhất Minh đáp: “Bọn họ quá kiêu ngạo, không dạy hai người đó chút bài học thì sao được.” 

Kiều Lâm nói: “Nếu cậu thật sự cảm thấy Vương Bân là anh em thì cũng đừng để cậu ta làm loại chuyện này. Cậu ta đã nhận kỉ luật 2 lần rồi, nếu thêm lần nữa sẽ bị đuổi học.” 

Vu Nhất Minh nói: “Tôi nhất định sẽ không để bọn họ bôi xấu cậu.” 

Kiều Lâm cười cười: “Tôi còn không để trong lòng đâu.”

Hứa Nghiên nói với Kiều Lâm: “Nếu em là chị, có lẽ sẽ bỏ đứa nhỏ.” 

Kiều Lâm tỏ ra rất hoảng sợ, nói: “Sao có thể chứ, đó là một sinh mệnh”. 

Hứa Nghiên nói: “Trên thế giới này có rất nhiều sinh mệnh sai lầm, sinh ra chỉ có thể chịu khổ.” 

Kiều Lâm nói: “Đừng nói nữa, chị nhất định không thể làm vậy.” 

Hứa Nghiên hiểu rất rõ, Kiều Lâm không thể làm như vậy là do bố mẹ. Lúc ban đầu bọn họ phản đối kế hoạch hoá gia đình, sau lại biến thành phản đối cả chuyện phá thai. Đặc biệt là Vương Á Trân, trở thành đấu sĩ ở mặt này. 

Bà thường xuyên canh giữ ở cửa bệnh viện, chặn lại những phụ nữ muốn đi phá thai, kể các loại câu chuyện oán linh, còn đi hù dọa bác sĩ và y tá, khiến cho bọn họ buông dao phẫu thuật rồi đến chùa miếu siêu độ. 

Cứ như vậy, có mấy người phụ nữ nghe bà nói xong không dám phá thai nữa, sau khi sinh đứa nhỏ ra được đầy tháng còn chụp ảnh lại, bị Vương Á Trân phóng đại sự thật, cầm ở trong tay tuyên truyền khắp nơi. Bà còn thích kể câu chuyện của bản thân: 

“Đây là con gái nhỏ của tôi, lúc đó bị bọn họ ép phá thai, còn tiêm thuốc độc kích thích, tôi có bệnh tim, thiếu chút nữa chết ở trên bàn mổ. Nhưng không phải đứa nhỏ vẫn sống sót khỏe mạnh đó sao? Hiện tại các cô chẳng có khó khăn gì, vì sao lại không cần đứa nhỏ chứ?" 

Về sau chắc chắn bà cũng sẽ lấy Kiều Lâm làm hình mẫu của bà mẹ đơn thân. Ngay cả chuyện Kiều Lâm sẽ nuôi lớn đứa bé kia như thế nào, bà cũng chưa từng nghĩ đến. Mấy năm nay, Kiều Lâm vẫn luôn phải nuôi gia đình, hiện tại chị còn không có việc làm. Bất hạnh của các cô, cuối cùng sẽ biến thành lý do để bố mẹ kêu oan với tư bản. 

Tựa như khối u xuất hiện ở tử * của Hứa Nghiên cũng bị bọn họ tuyên truyền khắp nơi, đơn giản là vì nhiều muốn thêm nhiều tiền bồi thường một chút. 

Trong lòng Hứa Nghiên tức giận, giống như núi lửa ngủ đông, lúc này lại phun trào. Cho nên có lẽ cũng không hoàn toàn là vì Kiều Lâm, còn có rất nhiều ý chí muốn phản kháng lại bố mẹ, cho bọn họ một kích thầm lặng, —— cô lại gọi điện cho Kiều Lâm. 

Kiều lâm có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Em chưa từng gọi điện cho chị."

Hứa nghiên nói: "Tốt nhất chị nên suy xét một chút, giữ lại đứa nhỏ này, có lẽ một đời này xong rồi." 

Kiều lâm nói: "Nhưng nó là sự sống mà, còn động động trong cơ thể chị, thật sự rất kỳ diệu, cái loại cảm giác này em sẽ không hiểu……" 

Hứa Nghiên cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, cái loại cảm giác này em sẽ không hiểu. Về sau chuyện của chị, em cũng sẽ không quan tâm nữa." 

Kiều Lâm không gọi điện lại lần nào nữa. Hứa Nghiên ngẫu nhiên nhớ tới, sẽ tính toán ngày tháng trong lòng, suy nghĩ một chút xem còn bao lâu nữa thì đứa nhỏ trào đời.

***

Kiều Lâm ngồi ở khán đài trên sân thể dục, cắn một cây kem, bên miệng đều là dáng vẻ tươi đẹp. 

Hứa nghiên đi qua, nói: "Chị trốn đến nơi này có tác dụng không?" 

Kiều Lâm không nói lời nào. 

Hứa nghiên hỏi: "Có phải chị rất thích nhìn học sinh nam đánh nhau vì chị? Nếu chị không muốn yêu đương với bọn họ, vì sao còn phả đối xử tốt với bọn họ, khiến cho bọn họ xoay quanh chị làm gì?" 

Kiều Lâm nói: Có lẽ là do sợ sự cô độc" chị ngẩng đầu, đôi môi mỉm cười: "Có phải em chán ghét cô gái như vậy chị đúng không?"

Hứa Nghiên nằm xuống giường, duỗi tay tắt đèn bàn. Nhưng bóng tối không đủ tối, giữa khe hở bức màn chứa một tia sáng nhàn nhạt. 

Cô đang do có nên đi tắt nốt tia sáng kia hay không, tay Kiều Lâm xuyên qua cách trở bên trong chăn, tìm được tay cô. 

Chị nói: "Em còn nhớ không, trước khi bà ngoại bị bệnh, chị mang em về nhà, hai ta cùng năm trên chiece giường nhỏ đó." 

Hứa nghiên nói: "Đó là lúc còn rất nhỏ, sau khi vào cấp 2 em không còn quay lại nữa"

Kiều Lâm nắm chặt tay cô, nói: “Chị biết lần trước chị nói lỡ lời, vẫn luôn muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại sợ em khuyên chị bỏ đứa nhỏ……” 

Hứa Nghiên nói: “Thừa nhận đi, hiện tại chị đang hối hận.” 

Kiều Lâm nói: “Không có, chị đã nghĩ thông suốt rồi, bất kể chị có thể cho đứa nhỏ này cái gì, cho nhiều cho ít, đó đều là mệnh của nó. Lúc còn nhỏ em chịu nhiều khổ cực, không phải hiện tại cũng sống khá tốt đó sao?” 

Hứa Nghiên hỏi: “Còn chính chị thì sao, mệnh của chị là gì chứ, sao cứ nhất định phải tạo thêm gánh nặng cho mình” 

Trong bóng đêm, Kiều Lâm cười một tiếng: “Chi thích thể hiện, bọn họ cảm thấy không có chị thì không được, nhưng thực ra thì chị có tác dụng gì chứ?”

Chị nhéo nhéo lòng bàn tay Hứa Nghiên: “Chị đã không có hi vọng gì với việc kêu oan từ lâu rồi, chỉ là muốn trút giận với Lâm Đào. Lúc ấy hắn nói, ‘nếu nhà em nhận được giải thích xong không còn làm ầm ĩ nữa thì anh sẽ cưới em’. Thực ra sao có thể được chứ, người ta chắc chắn đã quen biết bạn gái mới rồi. 

Hứa Nghiên trở mình, nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được Kiều Lâm hô hấp nặng nề. Giống như một con thuyền sắp chìm nghỉm xuống. Một sự thật rõ ràng nhưng vẫn bị cô phớt lờ chính là chị gái cô thật sự quá lẳng lơ, hơn nữa có lẽ sẽ không bao giờ tốt lên được.

Cô có thể giúp chị ấy làm được gì chứ? Cô có thể. 

Bản thân Thẩm Hạo Minh là luật sư, hơn nữa rất nhiệt tình, thích giúp bạn bè. Bố của hắn lại có nhiều quan hệ với người của chính phủ.

Cô không thể. Cô căn bản không có cách nào mở miệng. 

Từ lúc bắt đầu cô đã che giấu chuyện trong nhà, nói bố bỏ đi, mẹ đã chết, cô do bà ngoại nuôi lớn. Đây không phải nói dối, cô nói với bản thân, đó chỉ là do cô muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi. 

Ai có thể tiếp nhận bố mẹ không ngừng làm ầm ĩ, còn luôn bị bảo vệ đuổi rồi kéo đi đây? Nhưng mà, nếu cô vẫn luôn nói Kiều Lâm là chị họ --- có phải có thể giúp người chị họ này một tay hay không? Nhưng vẫn có nguy hiểm, bố mẹ cô ở nhà vẫn luôn nhắc tới tên của đứa con gái nhỏ này, còn nói cô hiện tại đang sống ở Bắc Kinh. Một khi nhưng tư liệu đó bị phơi bày, thân phận của cô sẽ không còn che giấu được nữa. 

Hứa Nghiên miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, trời sắp sáng liền tỉnh. Cô cảm giác được hô hấp của Kiều Lâm ở bên tai, hơi nóng trong miệng phả vào mặt cô. Cô mở to mắt, Kiều Lâm nhìn mình xuyên qua ánh sáng buổi sớm. Cô nhất thời nghĩ không ra đã từ bao giờ, chị cũng nhìn mình như này, dùng đôi mắt to tròn, tựa như hiểu rõ chuyện quan trọng nào đó nên muốn nói cho cô biết. Nhưng chị lại vẫn không mở lời. 

“Chị nhìn em cũng có bóng chồng sao?” Hứa Nghiên hỏi.

Kiều Lâm nói: “Không, chị nhì em rất rõ ràng.”

 ***

Vu Nhất Minh đứng ở cửa phòng học của cô. Hắn nói: “3 ngày rồi Kiều Lâm không đi học.”

Hứa Nghiên nói: “Bố em tự ngã bị gãy chân, chị đi chăm sóc ông ấy”. 

Vu Nhất Minh nói: “Anh biết, sắp thi rồi, cứ tiếp tục như vậy không được, em dẫn anh đi tìm cô ấy.”

Bên ngoài có tuyết rơi, mặt đường kết băng. Bọn họ dắt xe đạp đi trước. Gió rất lớn, tuyết lộn xộn rơi xuống, không trung giống như tổ ong vò vẽ. 

Tóc Vu Nhất Minh lại dài thêm, mặt hắn rất trắng, trên cằm có núm đồng tiền nhỏ rất đẹp. 

Hắn dùng vẻ mặt ngưng trọng nói: “Giúp anh khuyên Kiều Lâm, để cô ấy ôn tập cho tốt, cùng anh thi tới Bắc Kinh.”

Hứa Nghiên nói: “Chị ấy không muốn đi.”

Vu Nhất Minh nói: “Cô ấy ở lại đây sẽ không có lối thoát.”

Hứa Nghiên hỏi: “Bắc Kinh trông như thế nào?”

Vu Nhất Minh đáp: “Đường cái Bắc Kinh rất lớn, khắp nơi đều có cửa hàng, còn có rất nhiều quán cà phê. Em học tập cho tốt, hai năm sau em cũng thi tới đó.”

Hứa Nghiên hỏi: “Em?”

Vu Nhất Minh nói: “Đúng vậy, bọn anh ở Bắc Kinh chờ em.”

Hứa Nghiên ngơ ngẩn nhìn hắn. Hắn thở ra khí trắng trong không trung, sau đó tan ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play