Đối với việc sử dụng giọng nói, cũng cần có kỹ xảo. Cao thì như khẩu kỹ, chỉ cần một người thôi cũng có thể dựng nên cảnh tượng muôn loài chim cá hoa bướm huyên náo. Thấp thì là chuyện trò hằng ngày, từ lúc bi bô tập nói cho đến khi bật ra tiếng xưng hô đầu tiên trong đời, đều cần một khoảng thời gian khoảng chừng một năm để thích ứng.
Lương Hàn Dục nuốt nước bọt, cảm giác dây thanh quản trong cổ họng giống như đang chứa một viên ngọc nhỏ, từ đó mà bắt đầu suy nghĩ trên đường về: làm thế nào để kể lại cho Phì Phì hiểu, lại còn phải truyền đạt chính xác điều mình muốn nói.
Dọc đường đi, Lương Hàn Dục lúc thì hạ giọng, lúc lại dùng giọng thật để hát mấy câu hí khang, có khi lại biến giọng. Nói chung cứ liên tục thay đổi. Thỉnh thoảng cậu còn dừng lại, ngẫm nghĩ thêm chút, cố tình thử tìm trạng thái nửa nhớ nửa quên của Phì Phì, đợi bắt được thì lại tiếp tục.
Đến khi xe gần chạy tới trường tiểu học Thất Tinh, cậu đã gần như không dừng nữa, mấy đoạn ngắt giọng cũng trở nên tự nhiên hơn, như thể đã chạm tới chút bí quyết nhỏ trong đó.
Xuống xe trước, Lâm Tư Niên mỉm cười với Lương Hàn Dục:
“Xem ra chú tìm thầy cho Phì Phì là chuẩn rồi nhỉ?”
Lương Hàn Dục vốn quen thân với Lâm Tư Niên, từ trước khi quen Phì Phì đã từng cùng anh diễn chung. Sau khi biết Phì Phì, hầu như ngày nào cũng chạy đến nhà họ Lâm. Những năm qua, ngoài nhà và trường học, nơi cậu đến nhiều nhất chính là nhà họ Lâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT