Phì Phì lúc đầu thật ra cũng sợ con chuột ấy, nhưng thấy ngay bên cạnh còn có một người sợ hơn mình nhiều, lập tức sự chú ý của cậu nhóc liền bị kéo đi.
Sau đó Mập Mạp anh dũng ra trận. Bình thường chỉ biết ăn với ngủ, thế mà con mèo mập ú này không phụ kỳ vọng của chủ nhân nhỏ. Vừa nghe tiếng huýt sáo gọi đến vườn cây, con chuột bự vốn còn điên cuồng cắn phá lập tức nghe tiếng mèo kêu liền vèo một cái chạy mất hút.
 Anh ba Lâm Lân an ủi nhị ca Lâm Kỳ, giọng còn có chút ghét bỏ:
“Chỉ là một con chuột thôi mà, sao từ nhỏ đến lớn anh lại sợ đến thế?”
Lâm Kỳ khàn giọng, vẫn còn run run:
“Em thì đương nhiên không sợ. Năm đó hai ta ngủ trong nhà kho, chuột chỉ cắn ngón chân anh chứ không cắn em. Trên chân anh giờ vẫn còn một vết sẹo đấy.”
“Thì ai bảo anh không mang giày.” Lâm Lân bĩu môi. Nhưng vừa đối diện với ánh mắt Lâm Kỳ, cậu lại nhớ ra chuyện gì, nét mặt thoáng chột dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play