Rốt cuộc là điều gì khiến Lâm Cảnh Lịch có ảo giác rằng anh vẫn còn cần tiền tiêu vặt?
“Anh không cần dùng lời lẽ để áp em. Nói chuyển tên thì liền phải chuyển tên sao? Lâm Cảnh Lịch, anh đừng quên, quyền sở hữu chỗ đó bây giờ đã sang tên Phì Phì. Em là cha ruột của thằng bé, cũng là người giám hộ hợp pháp theo pháp luật. Phì Phì còn nhỏ, bất kể ai muốn đụng đến tài sản của nó, đều phải được em đồng ý trước. Không tin thì chúng ta thử xem ai nhanh tay hơn?” Câu cuối cùng, giọng của Lâm Tư Niên bỗng trở nên nhàn nhạt, nửa đùa nửa thật.
Lời anh nói khiến sắc mặt Lâm Cảnh Lịch dịu đi trong chớp mắt. Hai tay đan lại đặt trên mặt bàn, anh bình thản nhìn em trai mình:
“Vẫn là để anh xử lý đi. Có lẽ sức ảnh hưởng của em ở bên ngoài vẫn chưa đủ. Đợi đến khi chuyển nhượng có hiệu lực, đúng thời điểm, anh sẽ tung chuyện này ra. Đừng quên, cổ đông lớn nhất của công viên Sơn Hải là ai.”
Cổ đông lớn nhất là ai? Wilson một người nước ngoài muốn cắm rễ ở Trung Quốc sao có thể ngây thơ đến mức không biết đưa tiền bảo hộ là chuyện cơ bản nhất? Hắn không chỉ kéo vài đại gia tộc của thành phố C vào dự án, mà cổ đông lớn nhất của công viên Sơn Hải, thật ra chính là chính quyền thành phố C.
Nếu thật sự có vùng đất nào trong công viên xuất hiện cây cối biến dị, một khi xác nhận thứ có tác dụng không phải thực vật mà là đất đai, thì kẻ sốt ruột nhất, không muốn chuyện công viên bị thất bại, chính là phía chính quyền.
Các loại cây biến dị có khả năng cải tạo môi trường ở thành phố C vốn đã rất hiếm, hoàn toàn không đủ để cung cấp cho các viện nghiên cứu, càng không đủ cho số lượng nhà khoa học đông đảo. Mà chuyện này cũng không thể nóng vội kiểu tát cạn ao bắt cá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT