Lâm Tư Niên chưa làm gì đã đút cho Phì Phì một quả nho. Chẳng lẽ Lâm Tư Niên với tư cách làm cha định dùng quả nho này để nghẹn chết con mình, nên Lâm Hàn mới vội vã chạy lên cầu viện binh?
Vốn dĩ những người lớn tuổi thường ngủ sớm, vừa bị Lâm Hàn kéo từ trên giường dậy, Lâm Quốc Hùng cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy.
“Chuyện này là sao…” Lâm Hàn nghe ông cả chất vấn, lại nhìn về phía ông bà nội và ông ba những người mới vội vã mặc xong đồ từ phòng đi ra sắc mặt tái nhợt, yếu ớt giải thích: “Lúc con lên, rõ ràng không phải thế này…”
Có lẽ Lâm Tư Niên đã nghe tiếng người ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn thấy ba ông lão và một bà cụ bị Lâm Hàn xem như cứu tinh kéo lên. Vẻ mặt bình tĩnh như đã chờ sẵn, nói:
“Ba mẹ, bác cả, chú ba, mọi người đến vừa đúng lúc. Đứa nhỏ Lâm Hàn này càng lớn càng khó dạy. Vừa rồi con mới biết, bữa tối nó lén chia phần của Phì Phì ra ăn mất. Còn vụng trộm cho nó ăn kẹo, dạy nó cách ăn sau 12 giờ để tính là ngày hôm sau. Nếu con không hỏi, Phì Phì cũng không kể. Hiện tại ba nó không có ở nhà, mọi người phải nói chuyện đàng hoàng với nó một trận.”
Không cần tô vẽ gì, chỉ một lời kể đơn giản của Lâm Tư Niên cũng khiến Lâm Quốc Hùng nheo mắt nhìn Lâm Hàn.
Lập tức, Lâm Hàn cảm giác như có mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, tê rần như kim châm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play