Kỳ thực, cách nghĩ ấy không chính xác. Mao Mao của Phì Phì là kết tinh của tinh lực thần kỳ trong cơ thể Phì Phì là lông, mà cũng chẳng phải lông. Dù sao thì có thể khẳng định một điều: nó chẳng liên quan gì đến tóc cả. Nhưng với nhận thức của Phì Phì một cậu bé bình thường, chịu ảnh hưởng từ tiềm thức, nên mới tự nhiên tưởng tượng ra chuyện đáng sợ “trọc đầu”.
Dù đến tận bây giờ, cậu nhóc cũng chưa nghĩ thấu được vì sao ba lại bảo phải đi tìm Mao Mao, và chuyện đó có liên quan gì đến chuyện đầu trọc của mình. Nhưng đã đến đây rồi, lại còn có sẵn dụng cụ trong tay, nhóc con cảm thấy mình vẫn nên thử tìm thêm lần nữa.
Sở Kiêu Hàn không ngờ rằng đến tận bây giờ Phì Phì vẫn còn nhớ thương cái Mao Mao đã biến mất ấy. Lo cậu em không tìm được gì rồi lại tủi thân khóc, cậu cau mày nghĩ ngợi, sau cùng cúi xuống nhìn Phì Phì, hỏi:
“Phì Phì, em đã từng nghe chuyện ‘tiểu nhân trộm đồ’ chưa?”
“Tiểu nhân trộm đồ?” Phì Phì lặp lại theo, rồi ngừng tay đang đào bới tứ phía, lắc đầu “Phì Phì chưa từng nghe.”
Sau đó, Sở Kiêu Hàn đứng dưới ánh đèn mỏ mờ mờ, kể cho Phì Phì nghe một câu chuyện: về những tiểu nhân bé xíu, khốn khó, chỉ có thể sống sót bằng cách lặng lẽ nhặt lấy những món đồ mà trẻ con không cần nữa.
Phì Phì còn nhỏ, lại ngây thơ dễ tin, nghe xong chuyện thì gật gù suy nghĩ, trông có vẻ thật sự đã tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play