Hắn bật người ngồi dậy, tiện tay hất tung đống chăn mền quấn quanh người xuống đất, chân tay vung loạn, miệng lắp bắp đầy hưng phấn nói với Lâm Cảnh Lịch:
“Con vừa nãy cười rất lâu luôn ấy, là kiểu như vầy nè!”
Hắn vừa nói vừa dùng hai tay kéo miệng mình nhếch lên, trông buồn cười vô cùng. “Con vừa nãy thực sự rất vui, thật đó! Lúc ôm Phì Phì trốn trong mê cung, con cứ cười hoài không ngừng được. Con không sao hết! Ba biết không? Con không sao hết!”
Hắn không kìm được bắt đầu suy đoán:
“Có khi nào là Vương gia gia chẩn đoán sai rồi không? Có khi nào con vẫn chưa tới kỳ biến đổi? Mấy hôm trước chỉ là tâm trạng con không tốt thôi. Người ta bình thường mười tuổi đã bắt đầu thay đổi kỳ, mà năm nay con đã mười bốn rồi, vậy không phải là càng bình thường hơn sao? Biết đâu, biết đâu là con gặp may, vốn dĩ sẽ không có kỳ biến đổi thì sao? Ba, ba nói thử xem?”
Lâm Hàn không kìm được mà dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Lâm Cảnh Lịch, tha thiết mong từ miệng ba mình được nghe một lời khẳng định.
Bởi vì cảm giác này, thật sự quá tốt đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play