Phù Ly dạo bước trong núi non lạnh giá phủ ánh trăng lạnh, đêm tối chẳng ảnh hưởng gì đến thị giác của hắn. Con ngươi thẳng đứng như mắt thú của hắn khuếch trương, gió lay cỏ động, mọi thứ vụn vặt không đáng kể đều không thoát khỏi tầm mắt.
Hắn âm thầm xuất hiện cạnh căn nhà gỗ, dùng chân đá tan đống tro tàn và máu sót của hươu hoang bị chôn lấp, ngẩng đầu nhìn thấy bên dưới ngôi nhà trên cây có dựng một căn lều nhỏ, khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ.
Hắn vốn tưởng con thú yếu ớt kia không sống được bao lâu, thân thể gầy gò thế kia tất sẽ bị tự nhiên đào thải thôi.
Trong đàn sói, kẻ trọng thương hay tuổi già đều sẽ tự mình tìm nơi yên nghỉ cuối cùng. Trong bầy hươu, ngựa cũng vậy, con yếu tất bị ăn thịt. Ngay cả lão thợ săn từng sống trong nhà cây trước đây, rồi cũng vì thể lực cạn kiệt mà chết đi.
Huống hồ là một kẻ đã bị tộc đàn vứt bỏ – một “nhân loại”.
Phù Ly men theo tâm tư không rõ mà đến gần căn lều, cúi đầu đã thấy Lâm Thủy Thời đang ngủ say giữa hai con sói non.
Trong góc nhỏ ấy giữa trời băng tuyết, lại trông ấm áp lạ thường, dường như còn ấm hơn cả ổ của Lang Vương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT