Trong lòng Tiêu Oánh không phục, nhưng ngoài mặt cũng không dám phản bác chống đối, chỉ ôm mặt bất bình.
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Kiều Vãn Nhan vang lên: “Quỳ xuống.”
Tiêu Oánh không chịu quỳ, nhưng nha hoàn sau lưng Kiều Vãn Nhan đá một phát vào chân ả, Tiêu Oánh không muốn quỳ cũng đành khó chịu quỳ trước mặt nàng.
“Hồ ly quyến rũ? Tiểu thư nhà ngươi dạy ngươi bất kính chủ tử sau lưng như vậy sao?”
Tiêu Oánh nghiến răng, buổi chiều ả còn phải theo tiểu thư ra phủ, đây chẳng phải làm lỡ việc ra ngoài của tiểu thư sao.
Ánh mắt Kiều Vãn Nhan nhìn xuống ả đầy vẻ khinh miệt: “Ngươi cứ quỳ ở đây, mặt trời lặn rồi hẵng về. Còn than của tiểu thư nhà ngươi, vì câu ‘hồ ly quyến rũ’ này của ngươi mà tháng sau cũng không có nữa.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Làm chó săn cho kẻ khác?
Từ bé nàng đã chăm chỉ học hành, cầm kỳ thư họa, thơ rượu trà hoa, thứ gì cũng tinh thông, cớ sao phải trở thành lá xanh làm nền cho một kẻ mọi bề đều không bằng mình chứ?
Chỉ vì nàng không đủ lương thiện? Không đủ ngu ngốc? Không đủ dễ nắm bắt trong mắt đám nam nhân kia à?
Tham quyền thế, ham hư vinh, đó có gì là sai?
Điều đó cho thấy nàng có chí tiến thủ kia mà.
Trong Tê Vân Đường, Kiều Vãn Nhan vừa vào phòng đã có ma ma cởi áo choàng trên người nàng.
Kim thị thấy nàng bước vào thì cười tươi rạng rỡ, sâu trong đáy mắt tràn ngập yêu thương, như thể đang ngắm nhìn tác phẩm hoàn mỹ nhất đời mình.
Hài lòng, yêu thích và tự hào vì điều đó.
Sức khoẻ của Kim thị không tốt, tìm bao nhiêu danh y đều nói đời này bà không thể sinh thêm con. Bao năm qua, bà cũng chỉ có một mụn con gái này.
Nhưng bà chưa bao giờ vì số mệnh không có con trai mà gượng ép yêu thương con gái. Ngược lại, sự ra đời của Kiều Vãn Nhan khiến bà cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhưng giờ đây, trên mặt Kim thị lại thoáng hiện một nét u sầu.
“Nhan Nhan, ngoại tổ phụ con cho người mang một lô gấm Thục tới, lát nữa về con lựa vài màu mình thích mang về nhé.”
Đôi mắt đào hoa long lanh của Kiều Vãn Nhan chớp nhẹ, nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh chậu than: “Mẫu thân, có chuyện gì xảy ra sao?”
Kim thị thở dài, cũng biết không giấu được nàng: “Sau buổi thiết triều sáng nay phụ thân con nghe được một tin, Cảnh Vương sắp về kinh rồi.”
Kim thị muốn nhìn thấy chút phản ứng nào đó trên gương mặt nàng, nhưng sắc mặt Kiều Vãn Nhan vẫn luôn điềm nhiên, dường như không hề bất ngờ.
“Nhan Nhan, năm đó Cảnh Vương vì tình mà tự vẫn suýt mất mạng, nay người đó về kinh, mẫu thân sợ con sẽ bị hắn trả thù.”
Đương nhiên là bà biết rõ chuyện năm đó, Cảnh Vương cứ ở yên thành Bắc Minh thì cũng thôi, nhưng nay hắn đột ngột về kinh, với lòng báo thù của hắn, bà sợ con gái sẽ bị ức hiếp.
Vì yêu sinh hận, bao năm qua bà cũng nghe phong thanh rằng Cảnh Vương ở thành Bắc Minh không hề gần nữ sắc, cũng có kẻ vì muốn lấy lòng mà dâng mỹ nhân, nhưng cuối cùng không một ai được giữ lại.
Hắn từng nói, chán ghét tất cả nữ nhân.
Nhất là kinh thành, nơi có một nữ nhân mà hắn hận nhất đời này.
Kiều Vãn Nhan nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói dịu dàng: “Mẫu thân, con từng là ánh trăng trong lòng hắn, thời gian sẽ chỉ khiến hắn quên đi những khuyết điểm của con mà thôi.”
Trong truyện, ai cũng thích một Kiều Ý Hoan dịu dàng, yếu đuối, biết thấu hiểu lòng người, chứ không phải một nữ tử coi trọng thể diện như nàng.
Cái gọi là giả ngoan tỏ khéo, nàng cũng không phải không làm được.
Nàng muốn tất cả mọi người đều phải thích mình, muốn những kẻ từng cản đường công danh của mình phải tự tay mở ra một con đường thênh thang cho mình, muốn vạn người ngưỡng vọng, vinh quang phủ đầy!
Nữ tử không thể nắm giữ quyền lực thiên hạ, vậy thì hãy khiến kẻ nắm giữ quyền lực bị nàng điều khiển.
“Thôi được, trong lòng con biết tính toán là được rồi.”
“À phải rồi, mẫu thân, lát nữa người chọn một xấp gấm Thục gửi cho Kiều Ý Hoan nhé.”
Kim thị không hiểu: “Vải tốt như vậy, ngay cả ở kinh thành cũng vô cùng hiếm thấy, sao lại tặng cho nó?”
Kiều Vãn Nhan mỉm cười: “Con có sắp xếp riêng.”
Ngồi chưa được bao lâu, Kiều Vãn Nhan bèn đứng dậy trở về. Quyển thoại bản kia vẫn không thấy, như thể chưa từng tồn tại, tìm khắp Vĩnh Ninh Các cũng không thấy đâu.
Buổi chiều, sau nửa tháng, cuối cùng Kiều Vãn Nhan cũng ra khỏi phủ.
Mỹ nhân tóc mây má đào bước xuống xe, mày tựa núi xa không cần kẻ mà vẫn đen, môi như son nhuộm không cần tô mà vẫn thắm.
Ngày thường ra ngoài, nàng luôn trang điểm cầu kỳ nhất, diện những bộ y phục lộng lẫy màu sắc rực rỡ nhất. Nhưng hôm nay mặt mộc, y phục giản dị, lại bất giác khiến nàng toát lên vẻ thuần khiết vô hại.
Tựa như trân bảo mỏng manh, khiến người ta vừa nhìn đã muốn chở che, cẩn thận cất giữ, bất giác khơi gợi sự mềm yếu sâu thẳm nhất trong lòng.
Oái Bảo Lâu là tiệm trang sức nổi tiếng nhất kinh thành, trâm cài vòng xuyến trang sức bán ra không hề rẻ, nhưng Kiều Vãn Nhan là khách quen nơi này.
“Kiều nhị tiểu thư đã lâu không tới, tiệm vừa về một lô trâm cài mới, ngài có muốn xem qua một chút không?” Chưởng quỹ tươi cười niềm nở, đối diện với cục vàng này, mắt cười đến híp cả lại.
Kiều Vãn Nhan theo chưởng quỹ lên lầu hai, nhìn những món trang sức chưởng quỹ lấy ra như dâng bảo vật, nói: “Đều không tệ, gói hết lại đi.”
Nụ cười trên khóe miệng chưởng quỹ không sao nén được: “Vâng ạ.”
“Chờ đã, cây này gói riêng ra. Ta thấy cây này đẹp nhất, gói đẹp một chút, ta muốn tặng cho Đại tỷ.”
Tử Diên nghe vậy ngẩn ra: “Tiểu thư, sao người lại tặng thứ đẹp nhất cho nàng ta chứ? Nô tỳ nghe nói hôm nay Tiêu Oánh bên cạnh Đại tiểu thư đã mắng người là hồ ly tinh, người bị cảm lạnh còn chưa khỏi hẳn đã ra phủ, nô tỳ xót lắm rồi. Giờ lại còn tặng cây trâm đẹp như vậy cho nàng ta, nô tỳ tức chết đi được!”
Trên cầu thang dẫn lên lầu hai, Hạc Tri Vũ nghe thấy những lời này bèn dừng bước.
Tiêu Oánh? Đó chẳng phải nha hoàn thân cận của Ý Hoan sao?
Kiều Vãn Nhan mỉm cười: “Hôm nay ngoại tổ phụ tặng gấm Thục, mẫu thân đã gửi cho Đại tỷ một tấm, ta nghĩ cây trâm này rất hợp với tấm gấm Thục của tỷ ấy. Hơn nữa, là người hầu bên cạnh Đại tỷ không hiểu quy củ, không liên quan gì đến Đại tỷ.”
Tử Diên không hiểu hôm nay tiểu thư làm sao nữa, nếu là thường ngày có kẻ dám mắng tiểu thư là hồ ly tinh thì đã cho người đánh gãy chân kẻ đó rồi.
Hôm nay lại hay, không những chỉ phạt quỳ, mà còn mua cây trâm đẹp thế này tặng cho chủ tử của con tiện tỳ kia nữa???
Chẳng lẽ bệnh cảm lạnh của tiểu thư chưa khỏi mà còn nặng thêm rồi sao?
Tử Diên tức đến phát khóc: “Tiểu thư, hạ nhân không hiểu quy củ là do chủ tử dung túng! Thái tử không thích người như vậy, có khi chính Tiêu Oánh đã nói xấu sau lưng người đó! Nô tỳ thấy, người nên để phu nhân bán quách Tiêu Oánh đi, đỡ cho lần sau ả lại đụng chạm đến người!”
“Được rồi.” Hôm nay Kiều Vãn Nhan hiếm khi có tính khí tốt đến vậy: “Biết là ngươi vì ta, nhưng Tiêu Oánh lớn lên bên Đại tỷ từ nhỏ, ta không thể làm vậy. Hơn nữa ta cũng nghĩ thông suốt rồi, sau này Đại tỷ có một bến đỗ tốt cũng là chuyện tốt.”
“Tiểu thư!” Tử Diên gấp đến mức chỉ muốn lập tức xông đến Minh Hương Các nhét Kiều Ý Hoan trở lại bụng mẹ nàng ta.
Kiều Vãn Nhan điềm đạm nói: “Ta cũng nghĩ thoáng rồi, Đại tỷ có thể gả cho lang quân như ý cũng tốt, sau này ta sẽ ở vậy cả đời, không thành thân, ở bên cạnh cha mẹ.”
Tử Diên cảm thấy đây nhất định là mơ, không, là ác mộng, ác mộng của những cơn ác mộng!
Sau khi trả tiền, Kiều Vãn Nhan vừa đến đầu cầu thang định xuống lầu thì thấy Thái tử Hạc Tri Vũ đang đi từ phía đối diện lên.
Nàng lộ vẻ kinh ngạc và sững sờ, thấy hắn tiến lại gần, vô thức lùi lại hai bước, rồi vội vàng cúi người hành lễ: “Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ.”