31.
Có một câu nói rằng, một người yêu cũ đủ tư cách thì nên như thể đã chết.
Trước đây Đường Xuyên Dạ rất đủ tư cách, vì vậy ban đầu tôi không nhận ra là cậu ta.
Vừa bắt máy, tôi bèn nghe một người nói bằng giọng trầm thấp: - Linh Linh.
Tôi mù mờ: - Xin chào, ngại quá, xin hỏi anh là ai?
Đầu dây bên kia điện thoại hơi khựng lại, giọng có vẻ ngạc nhiên: - Cậu không nhận ra mình à?
Giọng nghe quen lắm, tôi cảm thấy mình từng nghe rồi, nhưng thực sự thì tôi không nhớ nổi.
Vì phép lịch sự nên tôi vẫn nói: - Thật là ngại quá, nghe qua điện thoại đúng là hơi khó nhận ra, xin hỏi anh là ai ạ?
Bên kia thở dài.
Sau đó tôi nghe người nọ nói: - Linh Linh, mình là Đường Xuyên Dạ, mình về rồi.
32.
Mấy người hỏi tôi chuyện sau đó à?
Không có sau đó, tôi đã cúp máy rồi.
Người chết gọi điện, đó gọi là chuyện ma.
Đường Xuyên Dạ là bạn trai cũ của tôi, đã chia tay 5 năm rồi. Năm đó ngoài mặt thì chia tay trông có vẻ êm đẹp, nhưng trên thực tế tôi muốn đời này không qua lại với cậu ta nữa. Vì vậy, tôi đã xóa tất cả thông tin liên lạc của cậu ta và cũng dễ dàng thoát khỏi mối quan hệ xã giao có cậu ta.
Có lẽ tôi hiểu được rằng cậu ta nghĩ trong 5 năm qua tôi vẫn si tình, thậm chí vẫn nhớ giọng nói và số điện thoại của cậu ta, biết ơn chút xíu tốt đẹp mà cậu ta bố thí.
No.
Tất nhiên, tôi sẽ không như vậy.
Còn về câu chuyện năm đó giữa chúng tôi, thực sự nói ra thì máu chó lắm, máu chó đến nỗi thậm chí tôi còn định lén viết một bài đăng để kể ra.
33.
Đương nhiên, cuối cùng vì lười nên không có viết.
Gia đình tôi xem như thuộc diện khó khăn, nhưng may mắn thay, tôi học rất giỏi, vì vậy đã lãnh học bổng và được nhận vào một trường cấp ba tư thục.
Nghe tên trường cấp ba này có vẻ rất giống nơi xảy ra câu chuyện trong tiểu thuyết học đường máu chó nào đó.
Trong trường này phần lớn là con nhà giàu, số ít là những người giống như tôi. Mà tôi, tự nhận ưu điểm lớn nhất là biết điều, vì vậy thực sự thì tôi vào đây chỉ để học mà thôi.
Còn về tình yêu hả? Tôi không care.
Nhưng mà, rất không may.
Tôi, Trần Linh, nhà nghèo, nhưng mặt mũi cũng không tệ.
Tôi không hối hận cha mẹ đã cho tôi khuôn mặt này, cũng không hối hận khi vào trường này, nhưng lại hối hận vì đã quen biết Đường Xuyên Dạ.
Đường Xuyên Dạ, học sinh giỏi, hot boy trường, cậu ấm nhà giàu, nhà có họ hàng là hội đồng quản trị trường. Tính cách thiết lập này hoàn toàn là nam thần học đường, hơn nữa ngoại hình còn đúng gu của tôi.
Lúc ấy tôi thích khuôn mặt và sức hút cá nhân của cậu ta.
Sau đó, không biết bằng cách nào mà một ngày nọ cậu ta lại biết tới tôi, một con tép riu chỉ có mỗi khuôn mặt là nhìn được.
Càng không biết bằng cách nào mà cậu ta tự nhiên bắt đầu theo đuổi tôi. Cậu ta tặng tôi một vài món quà không đắt tiền nhưng mà chân thành, dẫn tôi đi ngắm hoa anh đào, xem pháo hoa.
Đó giờ tôi làm gì được thấy cảnh này, trái tim thiếu nam của tôi lập tức đổ gục.
Cuối cùng, vào mùa hè năm đó sau khi kết thúc kỳ thi đại học, tôi và cậu ta đã ở bên nhau.
Lúc đó tôi còn non trẻ và nông nổi, vẫn ngây thơ lắm, chắc còn chưa bằng một phần trăm của tôi ngày hôm nay.
Sau khi ở bên nhau, cậu ta dẫn tôi đi gặp bạn bè của cậu ta, bạn bè của cậu ta cũng không mấy thân thiện với tôi.
Có lẽ dùng từ không ưa để miêu tả sẽ chính xác hơn.
Nhà bọn họ ai nấy cũng hết sức giàu có, cười nhạo trước mặt lẫn sau lưng tôi không biết có mấy loại bào ngư, cười nhạo tôi không phân biệt được các hãng siêu xe, cười nhạo tôi mặc mấy bộ đồ chưa đến một hai trăm tệ.
Tôi không còn cách nào, tôi không biết thật.
Đường Xuyên Dạ nói với tôi, cậu phải nhẫn nhịn, cậu phải nghe lời, bọn họ đều là những người bạn rất quan trọng đối với mình.
Tôi, tôi thời còn ngây thơ, đã nhẫn nhịn thật. ( app truyện TᎽT )
Cho đến một ngày nào đó tôi thấy Tống Vũ.
Đúng vậy, không sai, Tống Vũ.
Tống Vũ giống tôi đến tám mươi phần trăm.
34.
Chuyện tiếp theo thì nhìn là biết rồi.
Thái độ của bạn bè Đường Xuyên Dạ đối với Tống Vũ hoàn toàn khác so với tôi, như thể tôi là một kẻ tiểu nhân tu hú chiếm tổ đáng ghê tởm vậy.
Cũng đúng thôi, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, hơn nữa hình như Đường Xuyên Dạ vẫn luôn trong trạng thái thích nhưng lại không có được Tống Vũ.
Sau khi trải qua một vài chuyện, tôi thẳng thừng nói lời chia tay với Đường Xuyên Dạ. Mà Đường Xuyên Dạ cũng tỏ vẻ lịch sự và nhã nhặn nói rằng tôn trọng sự lựa chọn của tôi, mong sẽ tiếp tục làm bạn với tôi.
Tao khinh, ai thèm làm bạn với mày.
Tóm lại, 5 năm rồi, tôi và cậu ta không có liên lạc gì.
Thỉnh thoảng có gặp bạn bè của cậu ta, bọn họ nói với tôi bằng giọng điệu chế giễu và xem trò hề: - Cậu biết không, Đường Xuyên Dạ và Tống Vũ đã ở bên nhau, bọn họ đã ra nước ngoài rồi.
Lần nào tôi cũng cạn lời, liên quan gì tới tôi chứ?
Tôi độc thân, tiền lương ổn áp, sếp nice, muốn sướng cỡ nào thì sướng cỡ đó.
Tôi và Đường Xuyên Dạ không phải người thuộc cùng một thế giới, nhưng tôi cũng có quyền được sống cuộc sống vui vẻ của mình.
Vì vậy lần này sau khi tôi cúp máy, tôi đã thẳng tay chặn cậu ta, giống như tôi chia tay năm đó vậy.
35.
Nói thật, đồ ăn thật sự có thể chữa lành cho tôi.
Khiến tôi quên mất chuyện ma xảy ra hồi sáng.
Lộ Tư Gia lại dẫn tôi đi ăn lẩu, tôi bỏ thêm một dĩa ớt hiểm, thành công thu hút ánh mắt giật mình từ những người xung quanh.
Mấy người nói Lộ Tư Gia hả? Ờm, anh còn bỏ nhiều hơn tôi ấy.
Cũng là tính cách thiết lập của nam chính, tôi lại thấy Lộ Tư Gia tốt hơn Đường Xuyên Dạ nhiều. Anh không tỏ vẻ coi thường khi tôi không biết cách ăn một món đắt tiền nào đó, cũng không bắt tôi ăn món Tây mà tôi không thích.
Anh sẽ nhỏ giọng dạy tôi khi tôi không hiểu, sẽ ăn lẩu, ăn đồ nướng, thậm chí là ăn ở những quán bình dân với tôi.
Siêu cay là đỉnh cao!
Ở khía cạnh nào đó, Lộ Tư Gia vô cùng bình dân.
Ví dụ như chả tôm vừa thả vào nồi, ví dụ như bao tử bò chưa nhúng lẩu, ví dụ như —— bây giờ anh đang gắp mực lên cho tôi.
Khoan đã, tại sao anh phải gắp cho tôi?
Tôi vội vàng nhận lấy cái muỗng, nói: - Tổng giám đốc Lộ, anh cứ ăn trước đi, không sao đâu, tôi tự gắp được.
Cách màn hơi nước bốc lên nghi ngút, tôi thấy Lộ Tư Gia tuyệt vọng mà hít sâu.
Sau đó anh nói: - Trần Linh, ngoài giờ làm việc cậu cứ phải gọi tôi là tổng giám đốc Lộ à?
Não tôi chập mạch, buột miệng nói: - Nhưng tổng giám đốc Lộ, là anh nói coi như tăng ca mà?
36.
Xong rồi.
Lộ Tư Gia giận rồi.
Sao anh lại giận chứ.
Lỗi của tôi, tôi không nên nói nhanh hơn nghĩ.
Dường như Lộ Tư Gia không muốn so đo nữa: - Gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc là anh Lộ.
Giọng anh hết sức buồn rầu: - Ở ngoài gọi tổng giám đốc Lộ không hay.
Ra là vậy.
Tôi hiểu rồi.
Tôi gật đầu đồng ý: - Vâng tổng... anh Lộ.
Lúc này Lộ Tư Gia mới hài lòng.
Bữa cơm ăn vô cùng vui vẻ.
Nhưng đôi khi tôi nghi rằng, liệu trên thế giới có ngày bạn trai cũ không.
Ví dụ như hôm nay.
Chúng tôi vừa ra khỏi quán lẩu thì đụng phải Hứa Nhu.
37.
Ban đầu thì tôi thực sự không nhận ra cậu là Hứa Nhu.
Bình thường Hứa Nhu hay mặc những gam màu ấm áp, hiếm khi mặc màu sẫm. Nhưng hôm nay cậu lại mặc một chiếc áo gió màu đen, tóc mái hơi xõa xuống khiến khuôn mặt trong sáng đáng yêu của cậu không còn yếu ớt như trước.
Kết hợp với chiều cao 1m85 của cậu, thậm chí trông rất có khí thế.
Cậu cũng nhìn thấy chúng tôi. Tôi hơi ngại, nhưng cậu chỉ gật đầu một cách tự nhiên, còn mỉm cười vẫy tay nữa.
Trong khi tôi còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện này là sao thì Lộ Tư Gia và Hứa Nhu đã đi lướt qua nhau.
Như thể hai người bọn họ chỉ là bạn bè, vốn không hề xảy ra chuyện gì cả.
Tôi hoang mang.
Tôi vô thức quay đầu lại, thấy Hứa Nhu đang đuổi theo một người. Người đó mặc áo khoác màu nâu nhạt, trông có vẻ hơi gầy, dáng vẻ như thư sinh.
Tôi biết người này, dù sao tôi cũng thường xuyên giải quyết hậu quả cho Hứa Nhu. Người đó chính là nạn nhân của chín trong mười ly cà phê mà Hứa Nhu làm đổ, một giảng viên trẻ tuổi ở đại học A gần đó, họ Mạc.
Tôi cũng không biết tại sao, cà phê của cậu như thể có gắn định vị vậy, luôn nhắm trúng giảng viên Mạc một cách chính xác.
Lạ lùng thật.
Giờ phút này Hứa Nhu hơi cúi đầu, vẻ mặt rưng rưng sắp khóc nói gì đó với giảng viên Mạc. Còn giảng viên Mạc thì nhíu mày trông có vẻ không chống đỡ nổi.
Chuyện này...
Tôi quay đầu lại thì bất ngờ bắt gặp vẻ mặt Lộ Tư Gia như trông theo con gái gả đi.
Biểu cảm của anh mang ba phần bất lực, ba phần vui mừng và bốn phần cạn lời. Nhìn một hồi, anh đưa tay khẽ ôm tôi rồi thản nhiên bỏ đi.
Tôi cảm thấy hết sức giật mình.
Đây là biểu cảm bình thường khi đối mặt với người yêu cũ ư?