21.

Được thì được.

Nhưng đợi Lộ Tư Gia tỉnh táo lại thì tôi sẽ hỏi anh trả thêm tiền.

À đúng rồi, Lộ Tư Gia chính là tổng giám đốc Lộ.

Tại sao lại đổi cách gọi, là vì người này nặng quá!

Nặng! Quá!

Tôi rất bực mình!

Tôi tốn sức chín trâu hai hổ mới đưa anh lên xe được, còn phải đỡ Lộ Tư Gia mềm oặt chờ người lái xe hộ đến —— bởi vì chúng tôi đều uống rượu.

Vì vậy sau khi người lái xe hộ đến, tôi và Lộ Tư Gia cùng ngồi ở ghế sau.

Ban đầu tôi để Lộ Tư Gia ngồi dựa vào ghế, nhưng xe chạy được một lúc thì anh nghiêng đầu tựa vào vai tôi.

Hơi nặng.

Tôi nghĩ, đẩy sếp đang say rượu ra thì không hay lắm, thế là đành để anh tựa vào.

Tựa như vậy suốt cả quãng đường.

22.

Cảm ơn, vai tôi tê hết luôn rồi.

Sau khi đến nhà Lộ Tư Gia, tôi bèn kéo anh ra từ trong xe. Khi về đến nhà thì tôi đã mất nửa cái mạng rồi.

Thật sự rất mệt!

Tôi biết mật khẩu nhà Lộ Tư Gia —— dù sao tôi cũng là thư ký, và cũng biết anh không thích nằm lên giường khi chưa tắm rửa sạch sẽ, vì vậy tôi chỉ đành đẩy anh lên sô pha.

Sau đó bắt đầu đấu tranh nội tâm.

Tôi có nên tắm cho anh không?

Đạo đức nghề nghiệp của một thư ký không cảm xúc nói với tôi rằng, coi anh như một món đồ chơi nhựa rồi tắm là được.

Lý trí của một đứa gay mê trai đẹp nói với tôi rằng, đừng tắm, lỡ trong lúc tắm nhìn thấy thứ không nên nhìn thì sao!

Tôi gần như phân liệt thành hai người.

Sau khi Lộ Tư Gia uống say không hề ồn ào quậy phá, chỉ ngủ như chết thôi. Nhưng mà, khi tôi đang do dự thì con lợn chết này bỗng vươn tay, “bộp!” một tiếng, túm chặt lấy tôi.

Tôi vô thức á lên một tiếng.

Lộ Tư Gia mạnh tay ghê, tôi đã biết lâu rồi, từ hồi trước anh bẻ quả táo bằng tay không thì tôi đã biết.

Nhưng tôi không ngờ anh lại bẻ tôi!

Tay tôi bị túm đau nhói, thấy cuối cùng Lộ Tư Gia cũng mở mắt ra.

23.

Tất nhiên, vẫn còn say.

Tôi nhìn đôi mắt anh là biết anh vẫn còn say.

Kể cũng lạ, mặc dù tôi đã làm thư ký cho Lộ Tư Gia được 5 năm, mặc dù tôi chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng của anh, nhưng tôi lại rất hiểu anh.

Có lẽ đây là bản năng của người làm công ăn lương chăng.

Tuy nhiên, chuyện khiến tôi cảm thấy vô lý là Lộ Tư Gia không chỉ túm tay tôi mà còn nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt kỳ lạ nữa.

Tôi rất quen thuộc ánh mắt này, hễ tôi gọi anh một tiếng tổng giám đốc Lộ ở ngoài công ty là anh sẽ nhìn tôi như vậy.

Tôi nghĩ thử, ánh mắt này của anh dường như có hơi cạn lời, cũng dường như đang lên án.

Lên án gì chứ?

Tôi không hiểu lắm.

Tôi cứ cảm thấy cách nghĩ của Lộ Tư Gia ở phương diện này có hơi khác thường.

Anh là sếp, là cậu chủ giàu có, là trai đẹp, là cấp trên của tôi. Tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé, chúng tôi không giống nhau.

Hứa Nhu có thể ngọt ngào gọi anh là anh Tư Gia, nhưng tôi chỉ có thể gọi anh là tổng giám đốc Lộ, hoặc sếp. Cùng lắm khi lén nói xấu anh thì mới gọi cả họ lẫn tên là Lộ Tư Gia.

Vậy thì, anh đang lên án gì chứ?

24.

Tôi không hiểu, nhưng Lộ Tư Gia không buông tay.

Tôi bị anh nhìn chằm chằm tới nỗi sởn tóc gáy, cứ cảm thấy mình nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí lạ lùng này.

Nhưng Lộ Tư Gia đã lên tiếng trước.

- Nhiều người tán tỉnh tôi như vậy.

Anh ấm ức nói: - Nhiều người xin số liên lạc của tôi như vậy, nhiều người muốn làm quen với tôi như vậy.

- Nhưng mà Trần Linh, cậu thì sao, cậu lại không nói câu nào, cậu còn xem trò hay nữa.

- Ấy.

Tôi vội vàng dỗ dành anh: - Tổng giám đốc Lộ, tổng giám đốc Lộ à, là lỗi của tôi. Sau này tôi sẽ chú ý, không để bất kỳ người lạ nào tán tỉnh anh nữa.

Nghe cách gọi tổng giám đốc Lộ này, Lộ Tư Gia còn ấm ức hơn. Anh tức giận vỗ ghế sô pha: - Cậu lại như vậy! Cậu luôn như vậy!

Tôi ngơ người.

Những lời này của anh khiến tôi không biết tiếp lời thế nào. Tôi ngượng ngùng trưng ra vẻ mặt không cảm xúc để che giấu bản thân.

Lộ Tư Gia thấy tôi nửa ngày không nói gì nên lại tức giận vỗ ghế sô pha: - Trần Linh! Cậu mau nói một câu xem!

Tôi im lặng.

Lại là một khoảng lặng xấu hổ, tôi không rút tay ra, chỉ nói: - Tổng giám đốc Lộ, anh say rồi.

25.

Cuối cùng tôi vẫn thay đồ cho anh.

Dáng người Lộ Tư Gia đẹp thật.

Chậc.

Tôi là một thư ký người máy đúng mực, không hề lén lút sờ mó cơ bụng đáng thèm thuồng của anh.

Tám múi!! Tận tám múi lận đó!! Sức tự chủ của tôi thật tuyệt cà là vời!

Chỉ đơn giản là thay đồ ngủ cho anh.

Cũng không có tắm cho anh.

Nói thật, làm người thì phải biết giữ chừng mực.

Tôi nghĩ tôi hiểu rất rõ.

Sau khi hự hự lôi Lộ Tư Gia lên giường, thực sự thì tôi buồn ngủ dữ lắm, thế là bèn nằm trên sô pha của anh rồi ngủ thiếp đi.

26.

Mấy người đừng nói.

Sô pha nhà tổng giám đốc Lộ đúng là mềm thật.

Tôi ngủ ngon lành.

Thậm chí còn trở mình được nữa.

Khoan đã, trở mình?

Tôi chợt thức dậy từ trạng thái mơ màng, sau đó nhận ra không ngờ mình đang nằm trên giường của Lộ Tư Gia.

Trên.

Giường.

Tôi giật mình, tôi có tài đức gì mà được ngủ giường của sếp!

Hơn nữa, tôi ngủ giường của anh thì Lộ Tư Gia ngủ ở đâu!

Chẳng lẽ ngủ chung!

Không thể nào không thể nào!

Với kinh nghiệm nhìn gương mỗi sáng khi thức dậy của tôi thì chắc chắn đầu tôi còn rối hơn cả ổ gà.

Không được, tính cách thiết lập thư ký nghiêm túc lạnh lùng của tôi!

Tôi vội vàng đưa tay vuốt tóc hòng cứu vãn.

27.

Đùa chứ.

Tất nhiên là tôi…

Không cứu vãn thành công rồi.

Vì Lộ Tư Gia đã bước vào.

Anh thay bộ đồ ngủ màu đen xám, cổ áo hơi rộng. Chắc là sáng sớm đã đi tắm, tóc anh ướt sũng, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước.

Có lẽ ánh mắt tôi quá đờ đẫn, ấy mà Lộ Tư Gia lại cười một tiếng.

- Tối qua tôi thức dậy lúc nửa đêm, bèn ôm cậu lên giường ngủ. Yên tâm, cậu một bên tôi một bên, cậu ngủ im lắm. 

Anh nói.

… Làm như anh hiểu tôi lắm.

- Xin lỗi tổng giám đốc Lộ, đã làm phiền anh rồi.  ( app truyện TᎽT )

Tôi nói, như thể muốn vớt lại tính cách thiết lập của mình.

Nghe câu này, khuôn mặt vốn đang rất tươi tắn của Lộ Tư Gia bỗng hơi tối sầm. Tôi càng hoang mang hơn —— có chuyện gì vậy?

- Không phiền. 

Anh gần như nghiến răng nghiến lợi mà cười nói: - Mua bữa sáng cho cậu rồi, ở bên ngoài, đánh răng xong thì ăn đi.

Trời ạ. Tôi giật mình, Lộ Tư Gia đã làm hết công việc của thư ký rồi!

Tôi làm thư ký thiếu chuyên nghiệp quá đi mất!

Khi tôi đang hối hận xen lẫn định vớt vát lại thì Lộ Tư Gia đã quay lưng đi mất, không cho tôi cơ hội nói chuyện.

Hừ.

28.

Lộ Tư Gia không chỉ chuẩn bị bữa sáng mà còn chuẩn bị cả bàn chải đánh răng và khăn mặt cho tôi.

Hu hu, sếp chu đáo quá thì phải làm sao đây, online chờ, gấp lắm.

Vừa thấy bàn ăn, không ngờ trên bàn lại có một bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm đầy ụ và đậu đũa muối chua mà tôi thích nhất!

Hu hu hu

Tôi càng cảm động hơn.

Tôi vui vẻ bắt đầu cuộc sống đánh chén buổi sáng, ăn được một nửa thì lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Lộ Tư Gia đang nhìn tôi.

?

Nhìn tôi làm gì?

Tôi vô thức ngừng đánh chén.

Lộ Tư Gia mỉm cười: - Cậu ăn đi, Trần Linh.

Tôi đành phải nuốt ngược câu “Anh nhìn tôi thế này sao tôi ăn được” ảnh hưởng đến việc giữ vững tính cách thiết lập xuống.

Mặt lạnh như tiền.jpg

29.

Hôm nay tôi không chỉ được ăn cơm của sếp.

Mà còn được ngồi xe của sếp đi làm.

Còn là xe do sếp lái nữa!

Ừm, người làm thuê cảm thấy vui vẻ lắm.

Trên xe tôi và Lộ Tư Gia vẫn không nói lời nào, đến lúc sắp xuống xe thì anh bỗng nhiên lên tiếng:

- Tối nay đi với tôi tiếp.

Tôi buột miệng thốt ra: - Có xem như là tăng ca không?

Rồi như nhận ra điều gì đó mà vội vàng sửa lại: - Tổng giám đốc Lộ.

Lộ Tư Gia chậc một tiếng.

- Có.

30.

Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt.

Tăng ca, còn có cơm và rượu miễn phí.

Thiên đường đây ư!

Tổng giám đốc Lộ đúng là sếp tốt nhất trên đời!

Có điều tôi không tài nào ngờ được, có một tên chẳng khác gì người chết trong mắt tôi, trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng cuộc đời mình sau này sẽ liên quan tới cậu ta.

Thế nhưng vào hôm nay, tự nhiên cậu ta gọi điện cho tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play