Có lẽ là do có tật giật mình, ngày ấy khi nhìn thái tử, ta rõ ràng cảm thấy ánh mắt của chàng nhìn ta tối sầm lại.
- Ta chưa từng thấy chiếc trâm cài mà A Hiểu đeo hôm nay, là đồ trong cung ban tặng à?
Ta ậm ờ gật đầu cho qua, trong lòng có chút hối hận vì sự sơ xuất của mình.
- A Hiểu, đến đây.
Thái tử đứng dậy gọi ta đi qua, đợi đến lúc ta đến gần, chàng liền thuận tay kéo ta ngồi xuống trước án thư, hai bàn tay nhẹ đặt lên vai ta, để cho ta không cử động. Ngay sau đó liền tháo trâm cài của ta xuống, khiến mái tóc đen dài lập tức buông xõa.
Trong lòng ta dâng lên nỗi sợ hãi, không biết chàng muốn làm gì. Thế nhưng chàng chỉ nhẹ nhàng chải tóc cho ta, thỉnh thoảng ngón tay chạm nhẹ qua da thịt, đã không còn lạnh buốt giống như trước nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, ta dường như đã trở về cung điện của mẫu phi, được ma ma chải tóc cho. Vì vậy khi chàng chải phần tóc mái, ta nhất thời quên mất phải ngăn lại.
Không một lời báo trước, vết sẹo dài ấy kéo dài từ trán đến khóe mắt, cứ thế phơi bày trước mặt chàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT