Thánh thượng ném một chiếc khăn tay vàng qua, để Ngụy Thất tự sang bên cạnh lau mặt. Ngụy Thất lau sạch mặt mình, dần dần bình tĩnh trở lại.
“Trẫm bắt ngươi làm thế à?”
Ngụy Thất nghe lời này thì vội hoảng hốt ngẩng lên nhìn, mặt mày vừa thẹn lại vừa kinh hãi, môi mấp máy nói không nên lời.
“Trả lời.” Hoàng đế nâng chiếc cằm thanh tú của y lên, cẩn thận ngắm nghía.
“Hồi… Hồi bẩm Thánh thượng, không… không phải ạ.” Ngụy Thất nơm nớp lo sợ. Y phá hủy hứng thú của Thánh thượng, không biết có bị giáng tội không nữa
“Là... Là tự nô tài, tự nô tài… sốt ruột.”
Hoàng đế lại cười khẽ một tiếng, giọng cười trầm thấp như tiếng sáo, thấp thoáng chút vui vẻ khó dò.
Hắn đâu biết Ngụy Thất vì ghê tởm quá nên mới nôn khan tới mức đẫm lệ, lại tưởng rằng y đang nóng lòng nịnh bợ mình mà sơ suất, thành ra bị sặc đến nỗi ho khan.
Bàn tay Hoàng đế dày rộng, ngón tay thon dài, bởi vì quanh năm đều tập võ nắm thương nên lòng bàn tay và ngón tay có vết chai mỏng. Hắn dần tăng thêm sức, da thịt non mịn trước ngực Ngụy Thất bị lớp chai thô ráp kia mài cho đỏ lên.
Ngụy Thất khẽ run người, nhưng vì biết rõ mình không được chối từ, nên cũng chỉ đành cắn môi ngăn chặn tiếng kêu đau, ngón tay mảnh khảnh siết chặt lớp chăn gấm vàng trên giường, muốn mượn đó đè nén ý muốn chống cự.
…
Cả người Ngụy Thất ướt đẫm mồ hôi, lúc cơn đau lên đến tận cùng thì cũng chẳng thể tiếp tục nghiến chặt vỏ gối nữa, chỉ còn biết lấy cổ tay che kín miệng mình.
Trong lúc mơ màng, Ngụy Thất chợt cảm thấy dáng vẻ của mình bây giờ giống hệt món đồ có lỗ để sử dụng, dù da thịt hay bề ngoài cũng chỉ là để trang trí, mục đích duy nhất là để chủ nhân sử dụng càng thêm sung sướng. Ti tiện chẳng khác gì kiến con.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt dâng lên ý nghĩ mỉa mai, y muốn cười, nhưng đến cả sức nhếch môi cũng chẳng còn nữa. Hoàng đế ở đằng sau cuối cùng cũng cắm sâu toàn bộ long căn vào trong, bắt đầu mạnh mẽ trừng phạt không chút lưu tình.
Ở phía sau của Ngụy Thất, máu đã bắt đầu âm ỉ chảy ra, thấm lạnh từng chút một. Y thừa biết, đến khi trời sáng, y sẽ lại bị tống về Nội Đình giám.
Hôm nay trước khi đi, Ngô công công từng nói với y rằng mọi người ở Nội Đình giám sẽ chuẩn bị sẵn thuốc mỡ để chờ y trở về.
Một giọt lệ chợt tràn khỏi khóe mắt Ngụy Thất, thấm vào vỏ gối màu vàng, tan ra không còn dấu vết. Y nhắm hai mắt lại, đau đến ngất xỉu.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy Hoàng đế gọi người, An Hỉ ở ngoài điện nóng hết cả ruột gan.
Cuối cùng ông lấy hết can đảm, nịnh nọt gọi khẽ: “Thánh thượng, Thánh thượng, đến canh giờ rồi, nên nâng Ngụy Thất ra ngoài rồi ạ.”
Chưa từng có thời khắc nào mà Hoàng đế lại cảm thấy giọng nói hoạn quan the thé của An Hỉ lại quấy rầy người ta như hôm nay. Hắn còn chưa làm xong một lượt! Thế mà đã đứng ngoài gọi hồn người ta rồi.
“Cút ngay! Chó má! Nếu còn dám lắm miệng nữa, trẫm thưởng ngươi hai mươi trượng!”
An Hỉ nghe Thánh Thượng răn dạy thì sợ tới mức quỳ phịch xuống đất không dám lên, cố ý lớn tiếng đáp lại: “Nô tài không dám! Nô tài biết tội rồi, xin Thánh thượng khoan dung!” ( app truyện T Y T )
Người bên trong mặc kệ An Hỉ, tiếng cơ thể va chạm vào nhau nghe càng vang dội hơn, ngay cả đám nô tài của điện Hàm Dương cũng vội vàng quỳ đầy đất.
An Hỉ thầm cảm thấy kỳ lạ. Ông vào cung từ tiền triều, là lão nhân đã đi qua ba triều đại, bởi vì có chút công lao vào thời điểm tiên đế dựng triều, nên từ lúc Thánh thượng còn là Thái tử đã rất tôn kính ông rồi.
Thánh thượng cũng rất hiếm khi lên mặt chủ tử thế này với An Hỉ. Hôm nay không biết sao nữa, ông mới chỉ nhỏ giọng nhắc nhở đúng theo quy củ mọi khi thôi mà lại khiến long nhan tức giận?
An Hỉ khó hiểu, chẳng lẽ mới nếm thử long dương* nên nhất thời hứng thú ư?
(*: quan hệ đồng giới nam)
Thôi thôi, quy củ là vật chết, còn con người thì cần phải giữ mạng sống, cứ chờ xem thế nào đã.
Ngoài điện, không khí lặng ngắt như tờ, chúng nô tài chỉ nghe được âm thanh va chạm khiến người ta mặt đỏ tai hồng kia, chứ không hề nghe thấy tiếng r*n rỉ sung sướng hoặc đau đớn xin tha như của cung phi ngày thường.
Bỗng chốc, ai nấy đều thầm kính nể Ngụy Thất nhẫn nhịn quá giỏi. Nhưng đâu ai biết y đã ngất đi từ bao giờ.
Trong điện, màn giường che khuất một góc long sàng, Ngụy Thất vừa lúc bị tiếng quát giận dữ của Hoàng đế làm cho giật mình tỉnh lại.
Tiếng y bật ra mang theo đau đớn nghẹn ngào, không the thé như giọng thái giám bình thường, mà thậm chí vì vừa tỉnh dậy nên còn hơi khàn khàn.
Hoàng đế nghe tiếng rên đau ấy thì lại càng dũng mãnh hơn. Hắn là người quen thấy máu thịt, kẻ địch càng mạnh, càng kiên cường, càng thê thảm thì hắn càng khát máu, càng hưng phấn, càng muốn chinh phục.
Nhưng Ngụy Thất nào biết chuyện này. Nếu y biết, thì dù có cắt đứt lưỡi mình, y cũng không chịu kêu ra tiếng.
Lúc này y chỉ có thể trách mình vô dụng quá, không ngất xỉu lâu thêm một chút.
Tiếng r*n rỉ của Ngụy Thất chẳng khác nào gỡ bỏ gông xiềng trên người quái thú, động tác của Hoàng đế càng như mưa rền gió dữ.
Nhưng Ngụy Thất lại không thể nhẫn nhịn như lúc đầu.
Thứ mà Hoàng đế muốn chính là nghe thấy y kêu ra tiếng, làm một mình thì có gì vui thú đâu. Thành ra Ngụy Thất kêu càng đáng thương, Hoàng đế lại càng đắc ý, càng hưng phấn, kết qua là tình trạng của Ngụy Thất càng thê thảm.
Chúng cung nữ và thái giám đang quỳ ngoài điện: Thế này… Tiếng vang hôm nay thật đúng là... Thánh thượng quả là... Ban nãy còn khen nô tài kia có vài phần cốt khí, giờ xem ra vẫn không thể cứng cỏi trước Thánh thượng.
An Hỉ: Thánh Thượng... thật sự… thật sự hơi quá rồi, hôm nay cũng tội cho thằng bé kia. Nếu là phụ nữ thì sau hôm nay sẽ thăng chức rất nhanh, nhưng tiếc là.. Ôi, y lại là thái giám.
Hai người trên long sàng trong điện không giống như đang hoan ái, mà càng như một cuộc hành hạ đơn phương hơn. Cứ thế thêm khoảng một chung trà nhỏ nữa, Thánh thượng mới kết thúc lần đầu tiên.
Ngụy Thất kêu đến mất cả tiếng, thấy Thánh thượng cuối cùng cũng xong việc, y hao hết sức lực bò về phía trước, muốn thoát khỏi khống chế của đối phương.
Chúng nô tài bên ngoài cũng thở phào một hơi, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng xong rồi, chỉ quỳ gối bên ngoài nghe thôi cũng cảm thấy đau nữa, không biết người trong phòng đã thành ra thế nào rồi.
An Hỉ nghe trong phòng không còn tiếng động thì cũng đoán đêm nay cuối cùng cũng viên mãn. Ông đánh bạo tới trước cửa, nịnh nọt gọi với vào bên trong: “Thánh thượng, Thánh thượng, chúng nô tài có thể tiến vào nâng người ra để ngài nghỉ tạm không ạ?”
Hoàng đế đang mân mê thưởng thức mông của Ngụy Thất, chơi đến thích ý, thế là trong lòng lại chộn rộn.
Không ngờ An Hỉ còn dám tới làm hắn mất hứng: “Bao giờ trẫm xong chuyện sẽ tới chém đầu ngươi!”
Ngụy Thất không có cái thứ kia, nên cũng không hiểu sao việc này lại có thể khiến người ta chìm vào khoái lạc đến như vậy.
An Hỉ hầu cận bên người Thánh thượng gần ba năm, trong lòng ông biết rõ, tuy ngài không phải thánh đức sáng suốt thanh tâm quả dục, nhưng trước nay vẫn luôn đoan trang tự kiềm chế. Vì cớ gì mà… Vì cớ gì mà hôm nay… lại buông thả tới mức vô lý đến vậy!