Qua bao ngày dạy dỗ như vậy.
Mấy ngày đầu Ngụy Thất còn có chí khí muốn phản kháng, nhưng tới ngày thứ sáu thì đã chết lặng như cái xác không hồn.
Đã lâu rồi y không được một hạt cơm vào bụng, ngày ngày chỉ uống chút cháo loãng, cơ thể gầy ốm đi rất nhiều, ánh mắt cũng mờ mịt u ám như mặt nước lặng, không có chút tinh thần.
Ngô công công ngồi bên cạnh chỉ dạy cho y.
Ngụy Thất răm rắp làm theo, không hề có ý kháng cự.
Tiểu hoàng môn đằng sau lúc nào cũng chăm chăm trông chừng y, thấy y không có sức lực, hành động hơi chậm lại là sẽ lập tức cầm chiếc roi mây thật mảnh tới phạt.
Lực đánh rất khéo léo, chỉ để lại vết hồng nhàn nhạt, chỉ lát sau sẽ biến mất ngay, nhưng người bị đánh lại đau vô cùng.
Ngô công công thầm nghĩ, dù có là đầu bảng thanh lâu nơi ăn chơi cũng không sánh được với Ngụy Thất. Ông ta nghĩ, cho dù có là quan hay hay quý nhân vốn chẳng ưa nam sắc, nhưng khi thấy cảnh đẹp cỡ kia thì e cũng khó mà dằn được lòng muốn thử. Thánh Thượng không hổ là chân long thiên tử, mắt sáng như đuốc.
Chỉ là một tiểu thái giám không có gì nổi bật, nhưng lại có dáng người giấu sau trang phục nội thị xanh lục tuyệt diệu cỡ này. Cả thiên hạ cũng chỉ một mình Thánh Thượng được hưởng.
Ngày thứ chín, trong cung Càn Thanh.
Từ sau hôm Thánh thượng đánh mất thể diện trước mặt chúng nô tài và nổi trận lôi đình, mấy ngày sau lại khôi phục như thường.
Lúc này hắn đang phê duyệt tấu chương trong nội thư phòng, đang định tiện tay bưng tách trà lên nhấp một ngụm thì lại phát hiện trà đã nguội.
Thánh thượng khẽ cau mày, mắt không rời tấu, chỉ mở miệng gọi: “Ngụy Thất, châm trà.”
Hắn đợi một lúc mà không thấy động tĩnh gì, tới lúc giương mắt thì lại thấy một nội thị lạ mặt bước tới gần đổi trà cho hắn.
An Hỉ đứng đằng sau Thánh thượng tiến lên một bước, nhẹ nhàng bẩm báo: “Bẩm Thánh thượng, mấy ngày trước Ngụy Thất bị ngài đuổi tới Nội Đình giám học quy củ rồi. Người hầu trà bây giờ là người mới do Thượng Trà ty đưa tới, nếu có gì không chu toàn thì mong Thánh Thượng khoan dung, nô tài nhất định sẽ dạy bảo cẩn thận.”
Hoàng đế nhìn thoáng qua nội thị mới tới, cũng không trách cứ gì cả, chỉ cầm tấu chương đọc tiếp.
Đọc tiếp được một lúc, Thánh thượng ngừng lại, hơi nghiêng đầu như thể lơ đãng hỏi An Hỉ sau lưng: “Nô tài kia học tập quy củ ở Nội Đình giám thế nào rồi?”
“Hồi bẩm Thánh thượng, Chưởng sự công công Ngô Phúc Quý của Nội Đình giám bẩm báo lại, tội nô kia đã biết tội rồi. Giờ đây ngày nào y cũng ngoan ngoãn học tập quy củ, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể báo đáp ân huệ của Thánh thượng thôi ạ.”
“Ừ.” Hoàng đế hờ hững đáp một tiếng, không nói thêm gì.
Hắn nhớ nô tài kia trước nay đều trầm lặng ngoan ngoãn, còn tưởng sẽ dễ sai khiến lắm
Hừ, ai ngờ lại là kẻ có cốt cách phản nghịch từ tận xưởng tủy.
Bên này, An Hỉ len lén thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ bước đi này tuy nguy hiểm nhưng may là không đi nhầm.
Ông cũng chỉ có thể giúp Thánh thượng nhớ tới y như vậy bằng cách này thôi. Còn sau này là phúc hay là họa thì phải xem vận may của chính y.
Lại qua tiếp mười mấy ngày sau, buổi tối, Thánh thượng đang ngồi đọc tấu chương trong điện bên nội thư phòng của cung Càn Thanh, An Hỉ nhân lúc Thánh thượng nghỉ tạm bèn dâng thẻ bài xanh lên.
“Thánh thượng, đây là thẻ bài xanh hôm nay, thỉnh Thánh thượng lật thẻ bài ạ.”
Thánh thượng liếc mắt nhìn mấy tấm bài, không chút hứng thú: “Miễn.”
“Dạ.” Vẻ mặt An Hỉ thoáng hiện nét khác thường, nhưng chỉ trong chớp mắt, Thánh thượng cũng không để tâm nhận ra.
Ông lùi lại phía sau mấy bước, tim đập như trống trận. ( truyện trên app T•Y•T )
Nhưng ông còn chưa lui đến sau bức bình phong mười hai cánh vẽ sơn thủy, thì Thánh thượng đã lên tiếng giữ lại.
“Khoan đã.” Hoàng đế hơi dừng một lát rồi hỏi: “Kẻ kia ở Nội Đình giám thế nào rồi?”
An Hỉ thầm vui mừng khôn xiết, may mà lần này tốn công cũng không uổng phí.
Nếu không phải thấy thằng bé kia thật sự quá đáng thương, sợ y ngày nào đó sẽ lẳng lặng chết ở Nội Đình giám mà không ai biết, thì chắc chắn ông không dám bày trò vặt trước mặt Thánh thượng như đêm nay đâu.
An Hỉ giả bộ trầm ngâm một lát rồi đáp: “Bẩm Thánh thượng, Chưởng sự thái giám Ngô Phúc Quý của Nội Đình giám hôm trước tới bẩm, báo rằng tội nô Ngụy Thất đã học xong quy củ rồi, chỉ chờ Thánh thượng cho truyền thôi ạ.”
Thánh thượng nhàn nhạt đáp: “Vậy thì y đi.”
Lúc này, ở bên trong Nội Đình giám, suốt hai mươi ngày qua, Ngụy Thất chỉ chăm chăm luyện tập cách hầu hạ với chưởng sự Ngô công công.
Lúc bước vào đây thì vẫn là con người có máu thịt, tới khi đi ra thì lại chẳng khác gì món đồ chơi, thậm chí còn thê thảm hơn cả kỹ nữ thanh lâu.
Giống hệt cái đêm vào hai mươi ngay trước, y lại bị bọc lại bằng chăn gấm rồi vác thẳng đến cung Càn Thanh.
Gió đêm mùa hạ khẽ lướt qua da mặt, đáng lẽ phải khiến người ta thấy dễ chịu khoan khoái, nhưng lúc này y sắp đem thân dâng vào miệng hổ rồi, nào có thể vui cho được.
Trong cung Càn Thanh đèn đuốc sáng trưng, cứ cách năm bước là một đèn lồng, mười bước một đèn dầu, trong điện Dưỡng Tâm lặng ngắt như tờ.
Bên trên long sàng là từng lớp tơ lụa màu vàng kim rủ xuống, phía sau từng tầng màn giường thêu hoa văn rồng và tường vân phức tạp là bóng Thánh thượng thấp thoáng, đang dựa vào đầu giường đọc sách như mọi khi.
Hai thái giám chuyển phi khiêng Ngụy Thất vào cung Càn Thanh, tới trước nội điện thì chuyển giao đến vai của hai vị thái giám khác.
Ngụy Thất lại bị nhẹ nhàng buông xuống như lần trước, các nội thị lần lượt thổi tắt đèn dầu trong điện, chỉ để lại ánh đèn trước mặt Thánh thượng.
An Hỉ dẫn cả đám người nối đuôi nhau trở ra, đến chờ bên ngoài điện Dưỡng Tâm. Thật ra lần này không phải chỉ có mình Ngụy Thất đang rơi vào Địa Ngục chịu cảnh tùng xẻo lửa thiêu. Mà hơn trăm người bên ngoài điện trải qua lần trước cũng đang trong cơn hoảng loạn, nơm nớp vô cùng. Họ rất sợ Ngụy Thất, sợ rằng hôm nay người này lại gây chuyện, làm người của cả điện phải chịu vạ lây.
Thánh Thượng nhân từ, lần trước chỉ khấu ba tháng bổng lộc. Nhưng nếu lần này còn làm trái ý ngài, e là tính mạng mọi người đều khó giữ. Chúng nô tài đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, không dám ho he tiếng nào, chỉ lẳng lặng dựng lỗ tai nghe tiếng động trong điện.
Ngụy Thất nằm cứng đờ trên long sàng chờ một lát, nhưng rồi chờ mãi mà không chờ được Thánh thượng đến cởi dải lụa che mắt cho mình như lần trước.
Y yên lặng, tập trung lắng nghe, nhưng chỉ nghe được tiếng lật sách rất nhỏ của Thánh thượng. Khi y còn đang thấp thỏm bất an, thì giọng nói uy nghiêm, trầm thấp của Thánh thượng chợt vang lên từ cách đó không xa: “Sao? Học xong quy củ rồi mà thế này đấy à?”
Ngụy Thất run rẩy không ngừng, chẳng dám ôm chút hy vọng hão huyền nào nữa. Y cố sức vươn cổ tay trắng nõn thon dài ra khỏi lớp chăn gấm, run rẩy thò người chui ra ngoài.
Lần trước thật ra là Thánh Thượng bao dung, nể tình y lần đầu thị tẩm nên chưa lập quy củ gì cả. Nhưng lần này thì khác. Ngụy Thất biết mình phải làm đúng theo những gì đã học trong Nội Đình giám, ngoan ngoãn tự mình bò ra.
Y không nhìn thấy gì cả, đành phải run rẩy sờ soạng xem chăn gấm của Thánh thượng ở đâu, phải lần mò thật lâu mới tìm được. Ngụy Thất run tay nhẹ nhàng vén góc chăn ở cuối giường, sau đấy nhẹ nhàng chui vào từng chút một, chỉ sợ sơ suất sẽ khiến long nhan phẫn nộ.
Thánh thượng chờ tới nỗi mất kiên nhẫn, cũng không biết tên nô tài kia còn lần mò gì nữa. Hắn buông sách xuống, nhìn về phía cuối giường.
Ngụy Thất đang chui vào trong chăn, cơ thể thon dài, tứ chi mảnh khảnh, da trắng mịn như bạch ngọc.
Chẳng hiểu vì sao mà chỉ một cái liếc mắt đã khiến Hoàng đế hứng thú hơn nhiều.
Tấm chăn gấm vàng óng phồng lên một khoảng, như tằm trong kén khẽ cựa mình, có thể loáng thoáng nhìn ra đường cong tuyệt đẹp.
Làn hơi ấm áp phất qua giữa hai chân, làn da bóng loáng mịn màng chạm tới lòng bàn chân, rồi dọc theo bắp chân… Tên nô tài kia cứ như bị dọa sợ, cuống quít dịch tay chân ra chỗ khác.
Nhưng trong chăn vốn nhỏ hẹp, dù có cố thế nào cũng không thể tránh thoát hẳn. Ngụy Thất chỉ đành men theo bên chân Thánh thượng mà dịch chuyển, trong chăn ngột ngạt, làm y gần như không thở nổi.
Không biết di chuyển tới đâu mà Thánh thượng bất ngờ nắm lấy đầu y rồi từ từ dùng sức ép xuống. Tâm trí Ngụy Thất rối loạn vô cùng, chợt hiểu được Thánh thượng đang muốn gì ở y.
Ngô công công cũng từng dạy y chuyện này rồi, nhưng đến lúc thực sự phải đối mặt, Ngụy Thất vẫn sinh lòng kháng cự.
Y hơi sợ, xen lẫn chút không cam lòng, trong khoảnh khắc giằng co ấy, y không hề thuận theo sức lực trên đầu mà cúi xuống.
Nhưng Thánh thượng đã mất sạch kiên nhẫn với y rồi, giọng điệu hắn lạnh nhạt, âm trầm: “Xem ra Nội Đình giám cũng không giỏi dạy bảo nô tài như lời đồn. Theo trẫm thấy thì ngươi vẫn còn cần học thêm nhiều.”
Từ nãy tới giờ Thánh thượng vẫn chưa hề có động tác gì quá mức, vậy mà giờ phút này lại như chợt nổi giận, bất ngờ túm lấy mái tóc đen của y rồi giật mạnh, kéo phăng y khỏi lớp chăn gấm.
Hoàng đế cầm đèn dầu bên cạnh, đưa lên soi kỹ gương mặt Ngụy Thất, nô tài kia đang ho sặc sụa không ngừng, mặt đỏ bừng lên, ho nước mắt dính ướt dải lụa che mắt rồi lăn dài trên má, chảy ướt đẫm của khuôn mặt. Trông lấm lem thảm hải chẳng còn hình dạng gì nữa.
Thánh Thượng kéo lụa che mắt của y xuống, Ngụy Thất mở đôi mắt ướt đẫm, hàng lông mi dày mà cong dài bị nước mắt dính ướt, nước mắt treo trên hàng mi rung rung như sắp rơi, đôi môi mềm mại như cánh hoa.
Bởi vì hành động vừa rồi mà môi y vẫn còn hơi sưng lên, ánh mắt như con thỏ bị dọa sợ, yên lặng nhìn Hoàng đế.
Thánh Thượng cúi đầu đối mắt với y, vẻ mặt không có cảm xúc gì. Sau đó hắn thấy y vội vàng cụp mi, vừa chớp nhẹ một cái, giọt lệ đang đọng trên mi rơi xuống mu bàn tay hắn, vỡ ra thành một vệt nước lạnh buốt.
Hoàng đế cũng không phải người thương hương tiếc ngọc gì, cũng chưa bao giờ có vị phi tần nào mất khống chế như thế trước mặt hắn cả. Sau đấy hắn chợt nhớ ra tiểu nội thị trước mặt hình như còn chưa đầy mười bảy tuổi, trong lòng thoáng sinh ra vài phần thương tiếc hiếm hoi.