Nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện như hôm nay, e là Ngụy Thất sẽ phải bỏ mạng tại đây mất. Trong cơn tuyệt vọng, trong Ngụy Thất trào dâng nỗi khát vọng sống. Y quay đầu, đau thương nhìn Thánh thượng, như thể đang nhìn lên tiên linh trên trời, nhìn đấng cai trị vạn vật.
Giọng nói của y khàn khàn nhưng rất thận trọng: “Thánh thượng... Thánh… thượng... Xin Thánh thượng hãy tha, tha cho… nô tài lần này đi, bên dưới… bên dưới nô tài… đau quá…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, rồi cuối cùng im bặt, như thể nhắc đến thôi cũng thấy xấu hổ.
Hoàng đế đang định xách súng lên chiến trường, nhưng khi nghe thấy tên tiểu nô cầu xin tha thứ, hắn lại im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng bệch như tờ giấy kia, cùng từng giọt nước mắt to như hạt đậu đang rơi xuống.
Xuống thêm chút nữa là miệng huyệt đang mở, vừa sưng vừa chặt, ở phần thịt đỏ tươi quyến rũ bên trong còn thấp thoáng có cả vết máu.
Hoàng đế nghĩ, cũng không thể chỉ hưởng thụ một lần rồi lần sau mất luôn được. Nếu có thứ gì khiến mình vừa lòng thì nên từ từ hưởng thụ. Từ nay về sau còn dài lắm, hơn nữa ngày mai phải lên triều. Đêm nay hắn đã hơi đắm chìm trong dục vọng xác thịt quá mức rồi.
“An Hỉ, vào khiêng người đi.”
Nghe thấy thế, cuối cùng Ngụy Thất cũng có thể nuốt trôi hơi thở mắc kẹt trong cổ họng, yên tâm ngất đi.
An Hỉ ở bên ngoài điện đáp lại, cung nữ thái giám đứng dậy bưng khay gỗ theo sau.
Thái giám chuyển phi vẫn quấn vải gấm cho Ngụy Thất như bình thường, nhưng lần này động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ do thấy xót thương vì lần này y bị đau.
An Hỉ không dám nhìn nhiều, sợ chọc giận Thánh thượng, ông chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, nhưng vẫn cảm thấy thằng bé kia trông vô cùng thảm hại, thế là âm thâm thở dài một hơi.
Các cung nữ thái giám đều có nhiệm vụ riêng, người mở rèm, người hun hương, người mang nước, người thì thay nệm giường.
Hoàng đế được đám người hầu hạ rửa mặt lau người sạch sẽ, sau đó nằm trên long sàng với chiếc gối được thay mới mà yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trên đường đến Nội Đình giám, Ngụy Thất bắt đầu lên cơn sốt, cả người nóng bừng lên, nhưng y không còn sức để nói nữa, mà dù có nói thì kết quả cũng vậy thôi.
Y cũng chỉ là một tên nô tài bình thường trong số hàng ngàn nô tài trong cung, cho dù có mắc bệnh nặng thì cũng không có phúc phận để mời Thái y. Có thể được đẩy tới Nội Đình giám để uống loại thuốc tốt nhất đã là nhờ Thánh thượng nhân từ rồi.
Ngụy Thất mơ màng đến Nội Đình giám, thái giám đi cùng nhận được lệnh của An Hỉ, đích thân nhìn y bôi thuốc rồi mới rời đi.
Ai mà ngờ được, hai vị thái giám kia vừa bước ra khỏi cửa chính của Nội Đình giám thì Ngụy Thất đã bị tiểu thái giám của Nội Đình giám ném vào phòng bên, chỉ đắp hai tấm chăn cho y, còn việc y đổ mồ hồi, sống chết thế nào thì mặc xác y.
Thật ra người trong Nội Đình giám cũng không phải kẻ ác độc, bọn họ đối xử với Ngụy Thất như vậy… thứ nhất là vì y chỉ là một tiểu thái giám không có quyền thế, mặc dù có An Hỉ chiếu cố đôi chút, nhưng nửa đêm bị khiêng ra khỏi cung Hàm Dương, bị thương thành như vậy mà chẳng nhận được lời đoái hoài nào từ Thánh thượng, chắc là cũng không được thánh tâm lắm.
Người phía dưới đều đã thành tinh cả rồi, thích nhất là phỏng đoán suy nghĩ của vị bên trên. Cho nên mặc dù Hoàng đế chỉ quên chú ý, hay chỉ vô tình nói ra lời gì đó thôi, thì những tên nô tài dưới này cũng sẽ lật tới lật lui mà đoán ý.
Thứ hai, mặc dù An công công có quan tâm đến Ngụy Thất, nhưng chính tay ông ấy đã đưa Ngụy Thất đến long sàng cơ mà.
Hơn nữa, trước kia Ngụy Thất chưa từng đặt chân vào Nội Đình giám, thậm chí còn chưa từng gặp thái giám ở đó, chứ đừng nói đến chuyện thân quen gì với họ.
Vậy nên đêm hôm khuya khoắt, làm gì có ai lại đi cố gắng xin người ta mở cửa cung đến Thái Y viện để bốc thuốc cho một tên nô tài xa lạ chứ?
Ngụy Thất nằm một mình trên chiếc giường lạnh căm, nhưng lại cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt. Cái đêm trong Nội Đình giám âm u tĩnh mịch này chính là đêm mà y thấy khó khăn nhất từ khi tiến vào cung đến nay. Trong cơn mê man, y nhớ lại rất nhiều chuyện thời thơ ấu.
Thật ra thân thế của y không đơn giản như những gì ghi trong sổ đăng ký.
Y chính là Trần Tiêu Y, đích tử của trung thần tiền triều - chính quan tam phẩm Trung Thư lệnh* Trần Túc Viễn, tên tự là Cư An.
(*: Trung Thư lệnh là người đứng đầu Trung Thư tỉnh, một trong ba cơ quan tối cao trong bộ máy chính quyền phong kiến – gọi chung là tam tỉnh lục bộ. Chức quan tương đương với Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ của Việt Nam.)
Trung Thư lệnh và phu nhân quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Trần đại nhân kính trọng ái thê, mặc dù lập gia đình đã mấy năm mà chưa sinh được con, nhưng ông vẫn quyết tâm không nạp thiếp.
Vốn tưởng kiếp này sẽ không có phúc phận con cháu, ông đã định nhận một đứa trẻ ở dòng bên Trần gia làm con thừa tự rồi. Nhưng nào ngờ Trung Thư lệnh phu nhân lại đột nhiên mang thai khi tuổi đã độ bốn mươi.
Trần đại nhân mừng rỡ không thôi, ông ăn chay mười ngày, cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho cả hai mẫu tử bình an.
Gần năm mươi tuổi, ông mới có một đứa con, đương nhiên là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ông đặt tên là Tiêu Ý, có nghĩa là thức khuya dậy sớm, nguyện cúc cung tận tụy, đền đáp triều đình.
Đồng thời ông cũng ban cho con cái tên Cư An, thứ nhất là hy vọng con sẽ sống yên ổn khi đến ngày gian nguy, mang lại vinh quang cho gia đình, thứ hai là sẽ sống bình an. Bà con hàng xóm láng giềng ai ai cũng biết ông dành hết tình yêu thương cho đứa con trai này.
Ngụy Thất cũng chẳng có tính bướng bỉnh ương ngạnh do được song thân cưng chiều, từ nhỏ y đã thông minh lanh lợi, lại còn rất đáng yêu.
Lên bốn tuổi được dạy vỡ lòng, lên năm tuổi đọc “Đại Học”, “Trung Dung”, lên sáu tuổi đọc Khổng Mạnh, lên bảy tuổi đã có thể làm thơ đối câu, lên tám tuổi đã có thể viết được một bài văn tử tế.
Mọi người đều nói đứa trẻ này rất thông minh, mặc dù sinh ra hơi muộn, nhưng ông trời đã ban cho nó nhiều ưu điểm khác.
Nhưng đáng buồn thay, tiệc vui chóng tàn, cũng vào năm tám tuổi đó, Ngụy Thất tan nhà nát cửa.
Tháng Mười năm Vĩnh Gia thứ mười tiền triều, Tiên đế Nguyên Chân, cũng chính là phụ thân của đương kim Thánh thượng hiện tại đã khởi binh đoạt vị, bắt vua Minh Đế, lập ra Đại Sở.
Phụ thân Trần Túc Viễn của Ngụy Thất, là đại quan chính tam phẩm triều đình, Tiên đế còn chưa giết tới điện Kim Loan mà ông đã đặt bút mắng chửi, mắng người kia lòng muông dạ thú, ông thề sẽ không đầu hàng.
Khi triều đại thay đổi, Tiên đế hạ lệnh, tất cả sĩ phu quan viên trong triều phát ngôn như thế đều bị đày ra biên cương.
Tất nhiên Trần gia cũng bị liên lụy, một nhà dòng chính hơn sáu mươi miệng ăn đều bị áp giải đến biên cảnh hết.
Còn dòng phụ thì dính líu tới đại án tham nhũng nghiêm trọng, có người bị chém đầu, có người bị lưu đày, có người thì bị sung làm kỹ nữ. Gia tộc trăm năm cứ thế sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Khi đó Ngụy Thất - hay cũng chính là Trần Tiêu Y mới lên tám tuổi, nếu đi lưu vong theo phụ mẫu thì dọc đường khốn khó, đến đàn ông cường tráng cũng khó chịu nổi, chứ huống chi là trẻ con.
Cả phụ mẫu và người thân đều biết mạng sống của đứa con út quý giá nhất của họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lúc nguy cấp, bá phụ của Ngụy Thất là Trần Ngôn Nghiêm nhớ lại mình có chút quan hệ cũ với Hiếu Khang Thái Hoàng Thái hậu, mẫu thân của Tiên đế, cũng chính là tổ mẫu hiện tại, nên đã chuẩn bị móc nối quan hệ gửi tin.
Hiếu Khang Thái Hoàng Thái hậu là đích nữ của đại quan chính nhất phẩm Thái bảo tiền triều, trước khi xuất giá, bà ấy là bạn thân của bá mẫu Ngụy Thất.
Bá phụ Ngụy Thất và phụ thân khổ sở cầu xin Hiếu Khang Thái Hoàng Thái hậu tha mạng cho đứa bé này.
Thái Hoàng Thái hậu là người rất mềm lòng, nhìn thấy Trần gia sụp đổ chỉ sau một đêm, tan nhà nát cửa, nhớ đến tình tỷ muội ngày xưa, bà ấy lập tức nhận lời.
Nhưng bà ấy cũng sợ nếu giữ đứa bé lại, sau này nó sẽ có ý đồ xấu, gây hại cho con cháu Tiêu gia. Vậy nên để phòng ngừa hậu họa sau này, bà ấy đưa ra một điều kiện: Ngụy Thất phải được tịnh thân*, đưa vào trong nội cung, làm tiểu thái giám dưới mắt bà ấy.
(*: Cắt bỏ bộ phận sinh dục để biến đàn ông thành thái giám)
Một đứa trẻ tám tuổi tịnh thân thành thái giám có lẽ sẽ không gây ra được sóng gió gì đâu.
Mặc dù phụ mẫu Ngụy Thất cảm thấy buồn bã, thương xót con mình, nhưng cũng chỉ đành bất lực. Sau khi cân nhắc mặt hại mặt lợi, họ cảm thấy tốt xấu gì con đường này cũng có thể giữ được một mạng, thêm nữa lại có quý nhân che chở, có cơm ăn áo mặc không lo lắng gì, thế là cũng không dám yêu cầu xa vời gì thêm. ( app truyện TᎽT )
Cứ thế, Trần Tiêu Y mang danh một đứa trẻ bệnh nặng cùng tuổi để vào cung. Đứa trẻ đó họ Ngụy, trong nhà đứng thứ bảy cho nên gọi là Ngụy Thất.
Lúc đầu thằng bé ấy cũng muốn vào cung, nhưng bây giờ thì đã không thể được nữa.
Hai bên trao đổi thân phận, đứa trẻ kia đi theo phụ mẫu của Trần Tiêu Y bị đày ra biên cảnh, sau đó không lâu chết ở một trấn nhỏ cách Kinh Thành chỉ mười dặm.
Nhờ sự giúp đỡ âm thầm của Thái Hoàng Thái hậu, Ngụy Thất đã che giấu tên thật rồi vào cung.
Y nhớ lại lời dặn dò tha thiết của phụ thân trước khi rời đi, ông luôn miệng xin lỗi y, bảo y tuy được sống trong cảnh phú quý nhưng chỉ vô tư vô lo trong tám năm ngắn ngủi trước khi họa rơi xuống đầu.
Ông còn nói nếu không phải vì lòng trung thành ngu ngốc của mình thì giờ này con ông đã được đi học rồi, đâu có chuyện phải làm nô tài trong cấm cung ăn thịt người đó!
Mặt Ngụy Thất ướt nhòe, tuy trong lòng rất sợ nhưng vẫn cố kiềm chế. Y nhìn khuôn mặt đầy sương gió của phụ thân, tóc mai ông đã lấm tấm hoa râm, mặc dù trong lòng đã từng oán hận, nhưng hiện tại lòng y chỉ còn đau đớn xót thương.
Trần phụ nhân thì khóc không thành tiếng, liên tục bảo y hãy sống tốt, khổ gì cũng phải ráng nhịn, nếu… nếu ông trời chiếu cố, có thể một ngày nào đó sẽ đến lúc gặp lại nhau.
Đến lúc gặp lại, đến lúc gặp lại.
Phụ thân, mẫu thân.
Hài nhi đau quá.
Ngụy Thất luôn miệng thì thào trong cơn nóng bừng, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, có lẽ vì y đã khóc cạn nước mắt rồi.
Sáng sớm hôm sau, tiểu thái giám đến xem tình hình của Ngụy Thất, đưa tay sờ trán thử nhiệt độ, ôi! Đỡ hơn rồi đây này!
Người này trông mảnh mai yếu ớt, cứ tưởng sẽ chẳng chịu nổi gió sương, không ngờ mạng cũng cứng đấy. Sau đó tiểu thái giám bất chợt nổi lòng tốt, đưa cho y một tách trà nóng, tới giữa trưa thì lại cố tình chừa hai phần cơm, trộn với ít nước ấm rồi đút cho y ăn.
Sau khi Ngụy Thất ăn xong thì cảm giác dần dần khá hơn, nhưng vết thương phía dưới vẫn chưa lành lại được, cả người y uể oải, lúc tỉnh lúc mê.
Sau bữa tối hôm đó, An Hỉ đưa thẻ bài xanh cho Thánh thượng lật như thường lệ.
Lần này ông ấy không dám làm gì nữa, nhưng Hoàng đế lại thản nhiên nói: Miễn.
An Hỉ chợt khựng lại, sau đó “dạ” một tiếng rồi hành lễ lui ra.
Không ngờ, Hoàng đế lại đột nhiên nói: “Đợi đã, mang nô tài kia tới đây.”
An Hỉ nghe xong thì tá hỏa, đêm qua Ngụy Thất vừa mới chịu tội, hôm nay còn chưa khỏi hẳn, sao có thể để chuyện này xảy ra nữa? Chẳng lẽ muốn mạng của thằng bé kia à?
Ông ấy quỳ xuống, dập đầu bẩm báo: “Bẩm Thánh thượng, nô tài Ngụy Thất kia đêm qua bị thương ở dưới, hiện giờ vẫn sốt, đang được nuôi ở Nội Đình giám.”
Hoàng đế nghe vậy thì hơi nhíu mày, có chút mất hứng: “Sao lại bị thương, chẳng phải hôm qua vẫn ổn lắm sao?”
An Hỉ cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ, còn không phải do ngài giày vò ư?
Tiếng động đêm qua lớn đến nỗi ngay cả nô tài ở ngoài điện cũng nghe thấy. Phía dưới người kia chảy cả máu, ai ngờ vị bên trên một ngày trăm công ngàn việc nên vừa quay đầu đã quên mất, bây giờ còn tính chà đạp người ta tiếp.
“Bẩm Thánh thượng, thật sự đã bị thương ạ, phía dưới bị rách nhẹ, xem chừng cần phải tịnh dưỡng vài ngày.”
Hoàng đế nghe ông nói vậy thì có vẻ hơi mất tự nhiên, hắn hắng giọng nói: “Vậy thì chăm sóc cho tốt vào, tiện thể bảo đám ở Nội Đình giám dạy bảo nhiều chút, để ngoan ngoãn nghe lời hơn.”
“Dạ. Nô tài sẽ truyền lệnh cho trong Nội Đình giám ngay ạ.” An Hỉ thầm cười khổ trong lòng, lại còn muốn dạy cho ngoan ngoãn nghe lời nữa chứ… Còn không phải chê người ta chất phác thật thà, không biết ngoan ngoãn hầu hạ như các cung tần trên long sàng ư.
Nhưng xét theo cách Thánh thượng đối xử với thằng bé thì có vẻ cũng không yêu thương gì lắm, giống như một cuộc chiến trên giường thôi. Một đứa trẻ như Ngụy Thất thì sao có thể tự thấy thú vị cho nổi, e là có giả vờ cũng không được.
Ông ấy thở dài trong lòng, chỉ đành than tạo nghiệp.
Hoàng đế phất tay, An Hỉ đứng dậy đi về phía trước, thấy Thánh thượng lật ngọc bài của Ninh tần lên. Ông ấy như trút được gánh nặng, nhanh chóng sai thuộc hạ đi chuẩn bị.
Vì bị thương ở phía sau nên Ngụy Thất cũng yên ổn ở Nội Đình được mấy hôm.
Y cố tình nghe ngóng tình hình giường chiếu gần đây của Hoàng đế, nghe nói Hoàng đế sủng hạnh Ninh tần với Thục phi, chứ không gọi thái giám hay thị vệ khác, trong lòng y cũng thoáng yên tâm.
Có lẽ Thánh thượng nhất thời cảm thấy mới lạ thôi, sau khi đi “đường khô” xong thì thấy cũng chẳng có gì hay ho, rốt cuộc “đường nước” mới hợp ý hơn.
Ngụy Thất dự định đợi đến khi chữa khỏi vết thương ở Nội Đình giám thì sẽ tìm cơ hội đến cung Thọ Khang để gặp Thái Hoàng Thái hậu, xin lão nhân gia điều mình về nơi cũ để hầu hạ.
Y nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng dần nhen nhóm chút hy vọng, oán hận cũng nhờ đó mà vơi đi ít nhiều.
Nhưng từ trước đến nay, lòng dạ Đế vương thâm sâu như biển, nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, có khi trên mặt trông như chẳng để tâm chút nào nhưng thật ra lại rất trân trọng.
Làm sao một tên nô tài như Ngụy Thất có thể suy đoán nổi tâm tư thâm trầm của vị thiên tử kia?
Y cũng không ngờ sau này mình sẽ vướng vào mớ bòng bong rối rắm với vị Đế vương cao cao tại thượng có được thiên hạ kia.