Vạt tơ lụa vừa mềm mại vừa lạnh lẽo phất qua mặt Ngụy Thất, ngón tay ấm áp cởi bỏ lớp lụa bịt mắt y.

Ngụy Thất chớp chớp mắt hai lần rồi mới chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt suýt dọa y ngất xỉu.

Thánh thượng ngày thường ngự ở bậc cao, tôn nghiêm như một vị thần linh, nay đang mặc áo ngủ tơ lụa màu vàng, ngồi dựa tại đầu giường khắc hình rồng, lẳng lặng nhìn y.

Ngụy Thất tự tiện thấy thiên nhan, muốn mở miệng nói câu nô tài tội muôn lần chết, nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng nào.

Hoàng đế một tay nắm dải lụa hồng nhạt, tay kia cầm quyển sách. Dải lụa hồng trong tay Thánh thượng nhẹ nhàng rơi xuống, chạm tới bên tai Ngụy Thất.

Thánh Thượng dời mắt, vừa im lặng đọc sách vừa thong thả ung dung bắt đầu cởi bỏ món đồ chơi đêm nay của mình.

Ngụy Thất chỉ cảm thấy bàn tay nóng rực kia đang dần đưa vào từ bên ngoài, từng tấc từng tấc thong thả vuốt ve làn da y, tựa như mơn trớn thú cưng mà mình nuôi nấng vậy. Tuy dịu dàng vậy đấy, nhưng lại không hề coi trọng, cũng chẳng quá bận tâm.

Bàn tay trượt dần xuống phía dưới, Ngụy Thất vừa hoảng vừa sợ, cảm thấy bản thân như bị thiêu cháy.

“Thánh… Thánh… Thánh Thượng...” Môi y run bần bật, mãi mới có thể phun ra vài chữ này, mặc dù giọng nói y chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hoàng đế cũng chỉ ngồi cách đó chưa đầy ba bước chân, dù giọng có nhỏ hơn nữa thì vẫn nghe thấy được.

Nhưng dù Đế nghe được thì cũng không để bụng, chỉ buông quyển sách trong tay xuống, khẽ quay đầu nhìn về phía Ngụy Thất.

“Ừ.”

Ngụy Thất nằm trên long sàng, ngước từ dưới lên trên nhìn quân chủ của y, nhưng lại thật sự không có can đảm đối diện, chỉ liếc thoáng qua bàn tay Hoàng đế rồi cụp mắt xuống.

“Thánh… thượng, nô… nô... nô tài.” Y lắp bắp không thành câu: “Nô tài... tội đáng muôn lần chết.”

Hoàng đế không ngừng tay, vẫn chậm rãi lột Ngụy Thất ra.

“Ừ, sao?” Vẫn là giọng nói uy nghiêm, trầm thấp, không chút gợn sóng ấy.

Chăn gấm mỏng bao vây cơ thể đã dần dần bị cởi bỏ, cơ thể thiếu niên trắng nõn bóng loáng, không có lấy một sợi lông tơ, được ánh đèn dầu mờ mờ chiếu lên trông chẳng khác nào tơ lụa thượng đẳng.

Tứ chi thon dài, vòng eo mảnh khảnh nhưng không mềm mại như nữ tử. Nếu phải hình dung thì dùng từ mềm dẻo là phù hợp nhất.

Ngụy Thất chưa bao giờ lõa lồ cơ thể trước mặt người khác, y gắng hét sức tránh né tay của Thánh thượng, nghiêng người muốn giấu đi khuyết tật cơ thể.

Nhưng Thánh thượng chỉ khẽ dùng sức đã có thể đè y lại, sức mạnh không lớn nhưng lại cực kiên định, không cho phép phản kháng.

Cơ thể Ngụy Thất run bần bật dưới bàn tay kia, cuối cùng lại lấy can đảm nói tiếp: “Thánh thượng... Thánh thượng, xin... tha cho nô tài.”

Cuối cùng Thánh thượng cũng ngừng tay, qua một lúc lâu sau mới chợt buông Ngụy Thất ra.

Chân Ngụy Thất nhũn ra, bò dậy rồi quỳ rạp trên long sàng, đầu dán sát mu bàn tay, không dám ngẩng đầu nhìn lén.

...

“Ngươi không muốn.” Thánh thượng nói, tuy âm điệu vẫn bình tĩnh, nhưng dù sao Ngụy Thất hầu vua cũng đã vài năm, sao có thể không nhận ra cơn giận trong đó.

Nhưng dù hôm nay có chết, cái gì nên nói vẫn phải nói cho rõ.

“Bẩm… Bẩm Thánh thượng, không... không không… không phải. Long thể của Thánh thượng quý giá,.. còn nô tài… cơ thể tàn khuyết... dơ bẩn chẳng ra gì, chỉ e.. làm ô uế Thánh thượng.” Tới khi Ngụy Thất nói cho hết lời thì cũng đã mềm nhũn người rồi ngã xuống giường, không quỳ nổi nữa.

Trong phòng lặng ngắt như tờ… Thánh thượng nghe xong lời này thì vẫn không nói gì thêm, chỉ vươn cánh tay kéo Ngụy Thất lên.

Y chinh chiến nhiều năm, cơ thể như tường đồng vách sắt, cánh tay thô tráng rắn chắc, chỉ một tay đã có thể vững vàng ôm lấy Ngụy Thất.

Ngực Ngụy Thất bị siết chặt, sau đó chỉ trong chớp mắt đã bị đưa tới trước mặt Thánh thượng.

...

Y nhìn về phía Thánh thượng, đáy mắt rưng rưng đầy vẻ cầu xin, mang theo cả tội nghiệp và đầy sợ hãi.

Hoàng đế chợt khựng lại, ánh mắt nhìn y như đang dò xét điều gì, dường như cuối cùng cũng hiểu ra đây không phải trò làm bộ làm tịch để quyến rũ, mà là nỗi sợ thật lòng. 

Mặt Thánh thượng trầm xuống, cơn giận bị đè nén thấp thoáng dưới vẻ ngoài lạnh lùng.

Đường đường là bậc Đế vương nắm giữ vạn dặm giang sơn thiên hạ, trong Tử Cấm Thành này, có thứ nào không thuộc về hắn? Sao hắn có thể bận tâm tới ý nguyện của một nô tài hèn mọn. Đến cả chút tiếc thương cuối cùng cũng chẳng còn lại nữa.

Ngụy Thất đau đến nỗi không nhịn được mà run rẩy, thấy Thánh Thượng không dao động thì biết rằng đêm nay không liều mạng một lần là không thể tránh được.

Thế là y bắt đầu giãy dụa thật mạnh, hai chân cũng đá đạp không ngừng. Sau đấy trong lúc vùng vẫy, y đá phải cẳng chân Thánh thượng, cũng đá trúng cả thành giường. Một chiếc bình sứ Thanh Hoa bày trên tủ đầu giường rơi loạng choạng xuống đất, ‘choang’ một tiếng giòn vang.

Thánh thượng mất hết kiên nhẫn, hét toáng lên về phía bên ngoài: “An Hỉ! Cút vào đây cho trẫm!”

An Hỉ đã hầu ở ngoài cửa suốt một lúc lâu, nghe thấy tiếng động bất thường bên trong thì đã thầm lo lắng sốt ruột rồi.

Ông biết rõ Ngụy Thất trời sinh mang tính quật cường, nếu nói thẳng thì e là việc này sẽ không thành, cho nên ông mới tự ý lừa y tới Nội Đình giám, để y tự chui đầu vô lưới.

Trong hộp gỗ kia đựng một mảnh vải cùng màu với trang phục thái giám mà Ngụy Thất đang mặc trên người, đã thế còn do tự tay y đưa tới, chỉ cần là người thông minh thì vừa thấy đã hiểu ý tứ trong đó ngay.

An Hỉ đứng dậy từ mặt đá xanh, chúng nô tài càng run hơn, đầu cúi gằm càng thấp.

Ông bước tới thềm đá trước điện, còn chưa đẩy cửa bước vào thì cánh cửa chính giữa của tám cánh cửa điện đã bị đẩy phăng ra, va vào hai cánh cửa hai bên, phát ra tiếng vang cực lớn.

Thánh thượng mặc áo ngủ màu vàng đứng sau cánh cửa, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt lấp loáng cơn giận.

Hắn nâng một chân đá vào tiểu nội thị bên cạnh An Hỉ, nội thị bị đá ngã rạp xuống đất.

“Ngươi làm nô tài kiểu gì đấy hả? Đưa cái thứ không biết tốt xấu trong kia tới Nội Đình giám dạy dỗ cho cẩn thận, khi nào dạy dỗ đàng hoàng thì hẵng vác tới.”

Giọng Hoàng đế hết sức lạnh nhạt, nếu không phải pha lẫn vài phần phẫn nộ thì khó mà nghe ra là hắn đang tức giận.

Hắn lạnh lùng liếc qua đám cung nữ và nội giám quỳ đầy đất.

Hừ, nguyên hàng đằng trước đều có dính líu với tên nô tài đại nghịch bất đạo trong phòng.

Hoàng đế giận chó đánh mèo: “Một đám nô tài vô dụng, từ hôm nay trở đi, khấu ba tháng bổng lộc của toàn bộ người trong cung Càn Thanh.”

An Hỉ nghe Hoàng đế nói vậy thì thở phào một hơi, thầm nghĩ trong bụng: May quá, vẫn giữ được cái mạng, không phạt mọi người nặng quá.

Ban đầu ông còn tưởng hôm nay điện Dưỡng Tâm sẽ phải đổ máu, từ nay Tử Cấm Thành cũng không còn Ngụy Thất nữa. Kết quả như bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

Chúng nô tài dập đấu khấu tạ, miệng hô vang “tạ chủ long ân”, sau đó An Hỉ liền sai hai người vào khiêng Ngụy Thất đi.

Trong điện, Ngụy Thất trần trụi nằm run rẩy trên long sàng.

Hai nội thị này ngày thường có vài phần giao tình với Ngụy Thất, nhưng lúc này lại không giám ngước mắt nhìn y lấy một lần, chỉ run rẩy cầm chăn gấm màu vàng ở bên cạnh để bọc y lại, sau đó nâng ra ngoài.

Trò khôi hài đêm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Chúng nô tài quét tước tẩm điện, hầu hạ Hoàng đế trở lại long sàng của hắn để ngủ.

Còn Ngụy Thất thì lại bị đưa về phía Nội Đình giám giữa đêm đen nặng nề.

Tại Tử Cấm Thành, dưới cường quyền, làm gì có ai có thể không hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của mình xuống.

Suốt trăm ngàn năm nay, Hoàng quyền vẫn luôn là đứng trên hết thảy, không thể xâm phạm. Nếu có người muốn làm trái thì phải trả cái giá đắt, mà bây giờ Ngụy Thất đang phải gánh cái giá ấy.

Ngay buổi sáng ngày thứ hai sau khi bị đưa đến Nội Đình giám, y đã bắt đầu phải chịu tra tấn.

Thánh thượng mở miệng vàng, lệnh cho Nội Đình giám phải dạy bảo cho tử tế. Khi đó ai cũng nghe tận tai, đã thế y còn được người bên cạnh của tổng quản ngự tiền An công công khiêng tới, bọc chăn gấm ngự dụng màu vàng, đáy mắt kinh hoảng, có thể tưởng tượng được tình hình khi ấy.

Đương nhiên Ngô công công sẽ không nương tay lưu tình. Nếu là cung tỳ nào đó thì chắc ông ta còn cố kỵ vài phần, bởi vì cung tỳ đều là nữ tử, nếu ngày nào đó ông trời phù hộ sinh hạ Hoàng tử thì không chừng có thể một sớm đắc thế.

Nhưng thái giám với luyến sủng thì khác, chẳng qua chỉ là món đồ chơi thôi, dù có được sủng ái nhất thời thì cũng không lâu dài, càng đừng nói Ngụy Thất này mới phụng dưỡng đêm đầu tiên đã làm phật ý Thánh thượng, bị tống cổ đến Nội Đình giám.

Trừng phạt lần này càng nặng nề, càng tàn khốc hơn trước.

Ngụy Thất cắn chặt môi, máu tươi thấm khỏi cánh môi run rẩy.

Tiểu hoàng môn bên cạnh sợ y đau đến cắn lưỡi, bèn lấy khăn trong lồng ngực ra lấp kín miệng của y.

“Nếu ngươi còn biết điều thì nghe tạp gia* khuyên một câu, ngoan ngoãn học chút bản lĩnh hầu hạ ở Nội Đình giám này đi. Chỉ khi nào Thánh thượng long nhan vui vẻ thì hai ta mới sống yên ổn được.”

(*: Cách xưng hô đặc trưng của thái giám hoặc cung nữ, tương tự với “nô tài”, “lão nô”)

Ngô công công lạnh nhạt nhìn gương mặt như vừa mới vớt từ trong nước, sắp sửa ngất xỉu của Ngụy Thất.

Miệng Ngụy Thất bị chặn nên không thể hô đau, ánh mắt bắt đầu dại đi, nhưng y còn chưa kịp tìm cơ hội ngất xỉu thì đã bị một gáo nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống.

Ngụy Thất muốn sống không được mà muốn chết không xong, nước mắt ào ào tràn khỏi hốc mắt. Ánh mắt y nhìn về phía Ngô công công đầy oán hận, tựa như muốn lột da róc xương người đối diện.

Nhưng hiện tại y chẳng khác nào súc vật đợi làm thịt, mấy năm này Ngô công công làm việc ở Nội Đình giám đã gặp đủ loại người, sao có thể sợ hãi y. ( truyện trên app t.y.t )

“Tạp gia nể tình An công công nên khuyên ngươi thêm một câu. Ngoan ngoãn mà học đi, nếu không nghe theo, tạp gia có nhiều cách để trách phạt ngươi lắm.”

“Nếu ngươi không biết cách nhả nó ra… thì cứ để nó chẹn ở đó mãi luôn đi.”

Ngụy Thất khinh không thèm đáp lời ông ta, chỉ nhắm mắt lại không chịu nhúc nhích.

Ngô công công cũng không nóng nảy, bình thản ngồi ở ghế thái sư uống trà.

Hai nén hương trôi qua, mặt Ngụy Thất càng ngày càng trắng, như không thể chịu đựng thêm được nữa.

Ngô công công cười nhạo, Ngụy Thất cũng bắt đầu cử động.

Ông ta không tin trên đời này có nô tài nào mà Nội Đình giám không thể chế phục. Không cần biết ngươi là liệt nữ trinh tiết hay thư sinh văn nhã, chỉ cần vào tới Nội Đình giám thì đều phải biến thành thứ đồ chơi dâm đãng quý báu.

Quả nhiên là cực phẩm, chẳng trách Thánh thượng lại nổi lòng. Ngay cả yêm nhân* xem được tình cảnh này còn thấy lòng mình nhộn nhạo cơ mà.

(*: Người đã bị thiến/ bị tịnh thân)

Lúc này Ngụy Thất đã chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến nhục nhã được nữa. Thứ bị nhét trong người y cùng chỗ thuốc còn lại sau khi rửa ruột khiến y khó chịu đến nghẹt thở, chỉ mong mau chóng được giải thoát. 

“Cách!” Vật bằng ngọc kia rơi xuống đất phát ra tiếng vang trong trẻo.

Cuối cùng Ngụy Thất cũng được tự do, y kiệt sức mà lịm đi, chìm vào cơn mê man mơ hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play