Thế mà hôm nay lại có nô tài không thức thời, dám có gan làm trái, âm thanh từ nội điện truyền ra không nhỏ, loáng thoáng có vài phần tranh chấp.
Thừa Thịnh Đế đã lâu chưa phải chịu cảnh như vậy, đương nhiên nổi giận.
Chúng nô tài run rẩy trong lòng, đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, hai chân run như cầy sấy, đồng loạt quỳ rạp trước tẩm điện, cứ như thể đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Ngay cả An công công, Tổng quản chưởng sự Tử Cấm Thành, thái giám thân cận của Hoàng đế, trước nay hành sự ổn thỏa, cực được lòng đế tâm, nay cũng im thin thít không dám nói gì.
Ban đầu ông định vào đó để dò hỏi tình hình xem thế nào, nhưng chưa được lệnh của Thánh thượng thì không thể tự tiện tiến vào.
Bên ngoài điện có tới sáu bảy mươi cung nữ và thái giám phẩm giai tương đối thấp, chuyên vẩy nước quét sân và truyền lời, thấy chúng nô tài Dưỡng Tâm Điện đã lâu chưa từng quỳ gối nay lại cùng An công công quỳ ngoài tẩm điện của Thánh thượng thì cũng đều hiểu Thánh thượng đang rất giận, bèn vội vàng quỳ xuống theo.
Toàn bộ cung điện hơn một trăm người đều nín thở chờ đợi, sợ làm Thánh thượng nổi giận, chịu liên lụy.
Vận may của đám nô tài trực đêm hôm nay đúng là chẳng ra gì.
Có vài nô tài ngự tiền biết được chút nội tình đều thầm oán trách đầu sỏ gây tội.
...
Trong điện Dưỡng Tâm.
Ngụy Thất trên long sàng càng giãy giụa dữ dội hơn.
Đến tận lúc này mà y vẫn không rõ tại sao mình lại đang nằm trên long sàng!
Hôm nay sau khi hạ trị*, y đang định trở lại nhĩ phòng** mà mình ở thì bị Tiểu Hỉ Tử - tâm phúc của tổng quản ngự tiền An công công chặn đường. Tiểu Hỉ Tử nói là An công công có việc giao cho y, bảo y tới Nội Đình giám một chuyến, đưa đồ cho Chưởng sự tổng quản Ngô công công.
(*: tan ca/ hết ca trực)
(**: Là một phòng phụ nhỏ, nằm ở hai bên của đại sảnh, chính điện hoặc hành lang, thường dùng làm chỗ ở tạm, phòng nghỉ; hoặc phòng cho hạ nhân nghỉ)
Nội Đình giám chuyên quản chuyện giường chiếu của Hoàng đế, ví dụ như dạy dỗ cung nữ hoặc một ít nội giám cách hầu hạ Thánh thượng.
Trừ cung phi phẩm giai cao do các ma ma dạy dỗ ra, còn lại tất cả phi tần địa vị thấp hèn nếu may mắn được Thánh thượng cho đòi lâm hạnh đều cần tới Nội Đình giám một chuyến.
Vị nào được Thánh thượng lật thẻ bài hoặc khâm điểm thì đều phải đưa tới Nội Đình giám để khám xét dạy dỗ, rửa sạch cẩn thận một lượt, tránh việc hầu hạ Thánh thượng không tốt thì mọi người cùng nhau bị tội.
Ai trong cung cũng sợ hãi Nội Đình giám, đồng thời cũng đều ngóng trông có thể tới Nội Đình giám.
Bởi vì tuy những thủ đoạn của họ không thể chịu nổi, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn qua lúc ấy thì đã cách vinh hoa phú quý gần thêm một bước rồi.
Ngụy Thất không hiểu nổi, bình thường An công công thông cảm y nhỏ tuổi nên rất yêu quý bảo vệ y, sẽ không bảo y tới nơi dơ bẩn kia. Sao hôm nay lại…
Nhưng Ngụy Thất không nghĩ ngợi sâu xa gì, chỉ tưởng rằng đang không có người làm nên mới gọi y tới thay thôi, thế là bèn nhận lấy hộp gỗ kia rồi đáp một tiếng, nhanh chân đi làm việc.
Y hơi cúi đầu, cụp mắt, bước chân tuy nhẹ nhưng rất vững vàng đi dọc hành lang cửu khúc, gần nửa canh giờ sau tới được Nội Đình giám.
Khác với những cung điện còn lại trong cung, bên trong Nội Đình giám vừa âm u lại vừa ẩm ướt.
Ngụy Thất bước vào, luôn cảm thấy loáng thoáng có tiếng người r*n rỉ kêu đau.
Y âm thầm bước chậm lại, cẩn thận nghe thật kỹ, nhưng rồi vẫn không nghe được gì cả.
Thế là y bưng hộp gỗ, vẻ mặt bình thản đi vào sâu bên trong. Nội Đình giám này cũng quái thật đấy, cả cái cung to như vậy mà không có lấy một tiểu hoàng môn* truyền lời.
(*: Hoàng môn là tên gọi chung cho các hoạn quan có chức vụ trong Hoàng Môn ty, một bộ phận phụ trách truyền đạt chiếu chỉ, tấu chương, ra vào nội đình. Hoàng môn có chức danh chính thức trong hệ thống quan chế. Tiểu hoàng môn là những hoạn quan trẻ tuổi mới vào cung, chuyên đảm nhiệm các việc như truyền tin, đưa thư tấu cho Hoàng đế và các đại thần, có thể coi là “lính hậu cần” hoặc thị giả phục vụ các nội giám cấp cao như thái giám tổng quản, nội giám đại thần)
Ngụy Thất đi được một lúc, khó khăn lắm mới nhìn thấy một tiểu nội giám* đi tới từ đối diện. Y vội ngăn đối phương lại, hỏi Chưởng sự công công đang ở đâu.
(*: Tiểu nội giám khác với tiểu hoàng môn, do không phải chức danh chính thức, mà chỉ có nhiệm vụ phục dịch trong cung, thường dùng để chỉ thân phận mới nhập cung hoặc sai vặt)
Tiểu nội giám kia nghe rõ ý của y, biết rằng y được An công công sai bảo thì liền xoay người, dẫn y đi gặp Ngô công công.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong một lát thì mới thấy một nhĩ phòng. Tiểu nội giám nói nơi này là nơi Ngô công công nghỉ tạm sau khi hạ trị, hiện giờ Ngô công công đang ở bên trong.
Tiểu nội giám xốc rèm vải dày nặng đằng trước nhĩ phòng lên, khom người mời Ngụy Thất đi vào theo mình.
Ngụy Thất nói cảm ơn, sau đó bước qua ngạch cửa.
Rèm vải trước cửa lại tiếp tục chậm rãi rủ xuống, không khí ẩm ướt âm u đập thẳng vào mặt, trong nhĩ phòng hoàn toàn tối đen.
Vị Ngô công công này không bình thường chút nào, trời tối rồi mà cũng không chịu đốt đèn.
Tuy có thể thấy được trong phòng có vài bóng người mờ mờ, nhưng chẳng hề có hơi thở của sự sống.
Ngụy Thất chợt cảnh giác, âm thầm cảm thấy mình nên tập trung tinh thân mà ứng đối cho cẩn thận.
Tiểu nội giám mời y đứng chờ tại chỗ một lát, còn mình thì đi vào bên trong thông báo.
Ngụy Thất chỉ thấy hắn ta đi về phía trước vài bước, quẹo phải rồi không thấy người đâu nữa.
Chỉ lát sau, tiểu nội giám quay lại, bảo y tự đi vào.
Ngụy Thất cầm chắc hộp gỗ, trong lòng thoáng bất an. Y đi vài bước về phía trước, vòng qua bình phong chạm trổ bên phải, vừa đến gần đã thấy một vị thái giám mặc áo bào cổ tròn tay áo hẹp, đội mũ tua đỏ đang nằm dựa người trên giường La Hán.
Ngô công công có vẻ rất sợ lạnh, rõ ràng là thời tiết tháng Bảy nóng tới nỗi phát ban, thế mà giường La Hán ông ta ngồi lại trải chăn lông cừu.
Vị công công này thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, mặt trắng nhách làm người ta rợn người, ánh mắt cũng âm trầm tà ác, rất giống một con rắn.
Ông ta chỉ hờ hững liếc thoáng qua Ngụy Thất đã khiến Ngụy Thất cảm thấy rét run. Ngụy Thất không dám nói nhiều, cúi đầu nói rõ ý đồ đến rồi dâng hộp gỗ lên.
Ngô công công không nói gì, chỉ sai người bên cạnh nhận lấy rồi trình tới.
Một tiểu hoàng môn nhận hộp gỗ trong tay Ngụy Thất, bưng đến gần Ngô công công rồi mở hộp ra.
Ngô công công nhìn vào, nheo mắt lại, trong mắt hiện vẻ khó hiểu. Thế là ông ta lại nhìn kỹ một lát, sau đấy mới chợt hiểu ra.
Ông ta hất hất cằm, tiểu hoàng môn khép hộp gỗ lại, thu sang để ở bên cạnh.
Ngụy Thất đứng cách vài bước nên không thấy rõ bên trong đựng thứ gì, cũng không hiểu vì sao Ngô công công nhìn thấy chỉ cười mỉa một tiếng rồi quay sang đánh giá mình.
Ánh mắt trắng trợn của Ngô công công tựa như đang nhìn con cá nằm trên thớt, khiến người ta run sợ.
Ngụy Thất không muốn ở lại đây lâu, cảm thấy nên nhanh chóng giao xong đồ rồi rời khởi nơi này thì hơn.
Y tiến lên nửa bước: “Đồ vật đã được đưa tới tay ngài, nếu không còn chuyện khác, tiểu nhân xin phép trở về báo lại cho An công công.”
Ngụy Thất còn tưởng nhắc đến An công công sẽ khiến Ngô công công không làm khó mình nữa.
Nào ngờ vị công công nọ chợt nói: “Khoan đã. Nếu hôm nay ngài đã tới đây một chuyến là không đi được ngay đâu. Ngồi thêm một lát đi.”
“Ngài có phúc quá, nếu sau này được thánh ân chiếu cố, xin đừng quên lão nô này đấy.” Giọng của đối phương có vài phần châm chọc.
Ngụy Thất không hiểu ông ta có ý gì, nhưng thấy người này không chịu cho mình về thì trong lòng đã hoảng lắm rồi.
“Đã là người của An công công, vậy để lão nô đây tự mình dạy vậy.”
Ông ta phất tay, lập tức có tiểu hoàng môn bắt lấy hai bên Ngụy Thất rồi kéo y ra bên ngoài.
Hai tiểu hoàng môn kia đều là kẻ cường tráng, đến tận bây giờ Ngụy Thất vẫn không hiểu đầu đuôi mọi chuyện thế nào, thế là cứ giãy dụa không ngừng.
Tiểu hoàng môn bên tay phải Ngụy Thất thấy vậy liền dùng khuỷu tay bổ vào sau gáy y, y lập tức ngất đi.
…
Ngụy Thất đau quá tới mức tỉnh lại, vừa mở mắt đã phát hiện mình đang trần trụi bị trói trên ghế dài, đến cả cẳng chân và cánh tay cũng bị bó chặt.
Tư thế này thật sự quá nhục nhã, khiến người ta chỉ muốn chôn mặt xuống đất vì thẹn. Miệng Ngụy Thất bị khăn tay lấp kín, kêu không ra tiếng, phía sau thì đau đến tê dại.
Trán y úa ra từng tầng mô hôi lạnh, ướt đẫm cả mặt, hai tay hằn rõ gân xanh, nắm tay siết chặt lại. ( app truyện TᎽT )
Ngô công công ngồi ngay ngắn bên cạnh, thấy thế thì đưa mắt ra hiệu cho tiểu hoàng môn cạnh đó.
“Cẩn thận chút, lát nữa còn phải đưa đến cung Càn Thanh đấy.” Ông ta kéo dài chất giọng the thé của mình.
Giờ thì Ngụy Thất đã hiểu tại sao mình phải đi chuyến này rồi.
Nhưng tại sao chứ? Ngụy Thất không thể hiểu nổi. Sao lại là y? Sao An công công lại chọn y? Rốt cuộc là vì Thánh thượng bất chợt nảy sinh hứng thú với y, hay vì y là nội thị nhỏ tuổi nhất ngự tiền?
Toàn thân Ngụy Thất căng thẳng, trong lòng hiếm hoi dấy lên vài phần oán hận Thánh thượng.
Cứ tưởng như vậy đã xong rồi, ai ngờ y lại bị nhét thêm một ống vào, mùi thuốc dần lan tràn ra xung quanh.
Hiện tại Ngụy Thất thật sự cảm thấy sống không bằng chết.
Y ngất đi mấy lần, rồi lại tỉnh lại mấy lần.
Mỗi lần tỉnh lại là giọng nói the thé âm u kia của Ngô công công đều tựa như ác quỷ chốn Âm Ty, khiến y không thể không khuất nhục.
Qua ba lần như thế, Ngụy Thất mới được giải thoát.
Y đã không còn chút sức lực nào nữa, người mềm oặt ra, để mặc cho các tiểu hoàng môn muốn làm gì thì làm.
Bọn họ nâng Ngụy Thất đến thau tắm rửa sạch, kỳ cọ không bỏ sót chỗ nào, cứ như tẩy rửa gia súc, thậm chí còn bẻ miệng của y ra để kiểm tra răng.
Vừa rồi Ngụy Thất đại thương nguyên khí, đã thế ban nãy sau khi hạ trị thì vẫn chưa được ăn cơm, bụng đã đói đến mức kêu rồn rột rồi, miệng lưỡi cũng khô khốc.
Nhưng thái giám khác với phi tần, trước khi thị tẩm thì tuyệt đối không được ăn cơm. Mà Ngụy Thất chính là một thái giám, bên dưới không có thứ kia, lúc cần giải quyết thì cũng không thể khống chế tự nhiên như nam tử bình thường.
Thế nên y thậm chí còn không được uống nước, chỉ cho phép chấm ướt môi xem như giải khát.
Sau khi bị giày vò hết gần hai canh giờ, lại có hai tiểu hoàng môn chuyên vận chuyển phi tần dùng chăn gấm màu hồng nhạt bọc y lại, nâng lên vai đi thẳng về phía cung Càn Thanh.
Mắt Ngụy Thất bị thắt dải lụa, không thể thấy gì.
Cơ thể y rung lên theo bước chân của thái giám chuyển phi, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi ướt hết mặt.
Y nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng dồn dập, mỗi bước tới gần cung Càn Thanh thì tim y càng đập nhanh hơn.
Dọc đường đi, Ngụy Thất đã tưởng tượng đến cảnh khi diện kiến Thánh thượng thì nên van xin thế nào mới có thể không chọc giận ngài ấy.
Cung điện mênh mông vẫn an tĩnh như thế, lẽ ra ngày hôm của y cũng sẽ là một ngày bình thường như mọi bao ngày khác, không ngờ lại rơi vào cảnh ngộ thế này.
Gần nửa canh giờ sau, Ngụy Thất đoán chắc cũng sắp đến cung Càn Thanh rồi, y cảm giác được bên dưới chợt khựng lại, thế là vội vàng ngừng thở, không dám phát ra tiếng.
Thái giám chuyển phi đặt y xuống một nơi mềm mại, cả người Ngụy Thất trở nên cứng đờ.
Tiếng bước chân gần như không nghe rõ kia đã rời đi, sau đó là tiếng cửa gỗ kẽo kẹt khép lại, có hơi thở ấm áp tiến tới gần, mang theo cảm giác áp bách khó lòng bỏ qua.
Ngụy Thất biết đó là Thánh thượng, y chưa bao giờ tới gần Thánh thượng đến thế, nỗi sợ khiến mặt y tái mét, mồ hôi tuôn ra như suối.
Y run rẩy mấp máy đôi môi không chút tia máu, muốn nói gì đó.
Nhưng cảm giác đè nén ngày càng gần sát kia như bóp chặt yết hầu của y. Ngụy Thất há miệng thở gấp như con cá mắc cạn, đánh mất cả giọng nói.
Nhịp tim của y đã không còn quy luật gì nữa, tựa như muốn nhảy ra khỏi cái miệng đang há hốc kia. Y sốt ruột vô cùng, nhưng lại chỉ có thể a a ư ư như kẻ câm, nói không nên lời.