Ban đầu, Cảnh Hữu Đế cứ ngỡ mình chỉ trúng độc thông thường, tỉnh lại sẽ không sao. Tiết Thời Yển, Tạ Hoan và cả Uông Thời Phi đều giấu giếm, không nói cho Cảnh Hữu Đế biết sự thật, chỉ âm thầm thúc giục thái y bào chế thuốc giải.
Nhưng “Ba ngày say” vốn là độc không có thuốc chữa, trong ba ngày ngắn ngủi, Thái Y Viện không thể nào bào chế ra được loại thuốc giải mà mấy trăm năm nay chưa ai làm được. Mắt thấy ngày cuối cùng đã đến, không thể giấu được nữa, Uông Thời Phi mặt mày đưa đám, lòng đau như cắt bước vào Càn Nguyên Cung.
“Bệ hạ.”
Giọng của Uông Thời Phi vốn đã thé thé, nay vì đau thương mà càng thêm thê lương.
Đến ngày thứ ba, Cảnh Hữu Đế đã không thể ngồi dậy được nữa, cổ họng như bị đờm đặc nghẹn lại, chỉ cần hé miệng là lại thở hổn hển cùng với cảm giác ngạt thở khôn kể.
Ông và Uông Thời Phi đã ở bên nhau nhiều năm, chỉ cần nghe giọng của lão là trong lòng ông lại dấy lên một dự cảm không lành.
Cảnh Hữu Đế gian nan quay đầu, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Uông Thời Phi, tay trái khó nhọc vươn ra khỏi chăn gấm, đưa về phía lão, giọng nói khàn đặc khó nghe: “Uông… Uông Thời Phi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT