Bị vây trong phủ hơn nửa tháng, lại một lần nữa ra ngoài, Tạ Hoan có cảm giác như được thấy lại ánh mặt trời.
Sở phủ cách Dục Vương phủ khá xa, y phải ngồi xe ngựa gần nửa canh giờ mới đến nơi. Bởi vì đã nhiều ngày cùng Tiết Thời Yển giày vò với đủ loại tư thế, trên xe ngựa y ngồi thế nào cũng không thoải mái, nên vừa đến Sở phủ, y đã vội vàng không thể chờ đợi mà xuống xe.
So với vẻ trang nghiêm long trọng, cửa son dát vàng hoa lệ của Dục Vương phủ, Thái phó phủ lại có vẻ khiêm tốn hơn nhiều. Ngoại trừ tấm biển do Cảnh Hữu Đế ban tặng, những vết nứt trên gỗ lê của đầu cửa và mái hiên đều toát lên hơi thở cổ xưa.
Tạ Hoan ra ngoài không thích dẫn theo người hầu, vì thế y tự mình đi lên báo danh với người gác cổng của Sở gia.
Người gác cổng của Sở gia là một ông lão chân thọt. Nghe nói y là lục đệ của Tạ Tô, thần sắc ông ta không đổi, chỉ bảo y chờ một lát để ông vào thông báo.
Không lâu sau, liền thấy Tạ Tô xách vạt áo vướng víu, hấp tấp chạy ra, vừa chạy vừa oán giận: “Tạ Hoan, cuối cùng đệ cũng rảnh rang rồi đấy, ta còn tưởng đệ đã quên ta mất rồi!”
“Sao có thể.” Tạ Hoan chột dạ cười, “Ta vẫn luôn nhớ đến tìm huynh, nhưng có việc trì hoãn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play