“Đủ rồi.” Một lát sau, Tạ Hoan nâng bàn tay mềm nhũn đẩy mặt Tiết Thời Yển ra, lẩm bẩm: “Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thuận thế ôm Tạ Hoan vào lòng, Tiết Thời Yển véo nhẹ eo nhỏ của y, hai người thân mật dựa sát vào nhau.
Bàn tay Tiết Thời Yển luồn vào trong vạt áo, cọ xát trên bụng nhỏ trắng nõn mịn màng của Tạ Hoan, khơi dậy từng trận tê dại rùng mình. Hắn có chút tủi thân nói: “Nếu không phải ta phái người đi đón ngươi về phủ, e rằng ngươi không định trở về.”
Tạ Hoan đè lại bàn tay đang gây sóng gió trên người mình, nói một cách lý lẽ: “Tạ phủ vốn là nhà ta, ta ở nhà mình nghỉ ngơi là chuyện đương nhiên. Ngược lại là ngươi cứ bắt ta đến vương phủ, lâu ngày không biết người ngoài sẽ đồn đại thế nào.”
Tiết Thời Yển bình tĩnh nhìn y, hỏi ngược lại: “Trước kia ngươi cũng thường xuyên đến vương phủ, sao lúc đó ngươi không sợ người ngoài đồn đại?”
Việc này có thể giống nhau sao?
Tạ Hoan thầm nghĩ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play