Sở Phong Lãng giữ lời, chẳng mấy ngày sau, Sở Thái phó đã cùng hắn mang theo sáu mươi sáu rương sính lễ đến Tạ phủ cầu hôn.
Ngày cầu hôn, Tạ Như Liễm và Tạ Hoan vừa hay đều ở trong phủ. Đối với việc Sở Phong Lãng lại mời được cả Sở Thái phó đến, Tạ Như Liễm vô cùng kinh ngạc. Sau cơn kinh ngạc, ông lại càng hài lòng về Sở Phong Lãng thêm vài phần.
Sở Thái phó là thầy của thiên tử, lại rất được Cảnh Hữu Đế kính trọng. Dù trước kia ông đã đến Giang Nam ở ẩn sáu năm rồi mới trở về kinh, nhưng vẫn giữ được một vị trí trong triều. Tuy không có thực quyền, nhưng chỉ cần ông vung tay hô một tiếng, sẽ có một đám người theo sau hưởng ứng.
Ngay cả Tạ Như Liễm, số lần có thể nói chuyện với Sở Thái phó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người này đầy bụng kinh luân, đệ tử dưới trướng không nhiều, nhưng trong dân gian lại có rất nhiều sĩ tử sùng bái ông tự xưng là môn sinh của nhà họ Sở.
“Chút việc nhỏ này, sao lại làm phiền Thái phó ngài đích thân đến.” Tạ Như Liễm tươi cười đầy mặt nghênh đón, mời Sở Thái phó cùng ngồi xuống ghế thái sư ở hàng trên. Không biết có phải là ảo giác không, mà Tạ Hoan lại nhìn ra vài phần lấy lòng trong đó.
“Khụ, đây là hôn nhân đại sự của Tử Dật*, sao có thể qua loa được.”
Thân hình Sở Thái phó rất gầy gò, ông ho khẽ hai tiếng, trông người cũng không được khỏe cho lắm. Gương mặt khô gầy, nhưng đôi mắt lại trong sáng tinh anh. Bộ y phục rộng màu chàm khoác trên người càng làm toát lên vẻ thanh cao của một bậc sĩ phu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play