Thẩm đại phu nhìn Tạ Hoan từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt khó xử nói: “Chuyện này… không hay cho lắm đâu.”
Không đợi Tạ Hoan hiểu ra tại sao lại không hay, Thẩm đại phu lại khuyên nhủ: “Tạ công tử, ngài cứ theo phương thuốc lão phu kê mà uống đúng hạn là được rồi, hà tất phải dùng đến thuốc không cử để cưỡng ép ức chế. Nén nhịn lâu ngày, cơ thể sẽ rất khó chịu.”
Tạ Hoan buột miệng hỏi: “Khó chịu thế nào?”
Thẩm đại phu ném cho y một ánh mắt “chúng ta đều là đàn ông”, rồi từ tốn nói: “Con người ta, luôn có lúc muốn giải tỏa. Nhưng nếu uống thuốc không cử này vào thì không thể giải tỏa được. Lâu dần, trong lòng uất nghẹn sẽ sinh ra cuồng loạn. Đến lúc đó, cho dù ngài có tìm ta lấy thuốc khác để giúp ngài lấy lại hùng phong, cũng phải mất một thời gian mới hồi phục được.”
Thuốc này không tệ!
Mắt Tạ Hoan sáng lên, y vội vàng nói: “Thẩm đại phu, ngài cứ cho ta loại thuốc này đi.”
Thấy Thẩm đại phu còn muốn khuyên, y lại nói: “Ngài cứ yên tâm, thuốc này không phải ta tự dùng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play