Bình tĩnh đóng cửa phòng lại, Tiết Thời Yển mặt không đổi sắc nói: “Chuyện gì thế này?”
“Tiết Thời Yển!” Tạ Hoan đứng dậy, bước đến trước mặt hắn, chỉ vào Sở Phong Lãng nói: “Hắn có cây trâm của Thanh Sương tỷ. Ngươi nói xem có phải hắn đã bắt Thanh Sương tỷ đi không, cho nên chúng ta mới tìm không thấy tung tích của tỷ ấy!”
Nghe xong suy đoán của y, Tạ Tô siết chặt cổ tay Sở Phong Lãng, lạnh lùng nói: “Nói, có phải ngươi đã bắt Ngu Thanh Sương không!”
Không thể không nói, lực tay của Tạ Tô rất mạnh, Sở Phong Lãng đau đến mức mặt mũi nhăn nhó. Hắn cố giãy cổ tay ra nhưng Tạ Tô không hề nhúc nhích, đành yếu ớt nói: “Ngươi buông ta ra trước đã.”
“Ngươi nói trước!” Tạ Tô không chịu buông.
Tiết Thời Yển nhìn màn kịch khôi hài này, không tiếng động thở dài, mở miệng nói: “Cứ buông hắn ra trước đi.”
Tạ Tô vẫn không muốn buông, nhưng Dục Vương đã lên tiếng, hắn không thể không tuân theo, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng nới lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong Lãng không rời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT