“Tiết Thời Yển!” Tạ Hoan hấp tấp chạy vào Dục Vương phủ, vạt áo màu đỏ son lướt qua những hòn non bộ lởm chởm, tựa như một chú mèo con đang vui vẻ nhảy nhót.
Vừa mới tắm gội xong, Tiết Thời Yển thay một bộ thường phục màu xanh nhạt, ngồi trên ghế đá trong viện, đuôi tóc vẫn còn vương hơi nước. Thấy Tạ Hoan từ ngoài Phong Ninh Viện chạy vào một cách vội vã, hắn nhíu mày, đứng dậy nắm lấy cánh tay đang lao tới của Tạ Hoan, nhắc nhở: “Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
“Ta nhìn đường mà.” Tạ Hoan đáp, thân thiết khoác vai Tiết Thời Yển, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đột nhiên quay về là vì vụ án có tiến triển, bắt được hung thủ rồi sao?”
“Vẫn chưa bắt được.” Tiết Thời Yển ra hiệu cho y ngồi xuống, nói: “Nhưng đúng là đã có manh mối.”
“Manh mối gì!” Tạ Hoan mở to đôi mắt long lanh tựa mắt mèo, chờ đợi Tiết Thời Yển nói tiếp.
Tiết Thời Yển thong thả rót hai tách trà, đặt một tách trước mặt Tạ Hoan rồi hỏi ngược lại: “Ta nghe Vương quản gia nói ngươi đã đến vương phủ mấy lần, tìm ta có chuyện gì?”
“Ta thì có chuyện gì được chứ, chẳng phải là muốn tìm ngươi hàn huyên đôi chút, hỏi thăm tình hình gần đây của ngươi thôi.” Y không chút khách khí uống cạn tách trà Tiết Thời Yển đưa, chép miệng thầm nghĩ, chạy từ cổng Dục Vương phủ vào đúng là có hơi khát nước thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT