Ở Hàn Lâm Viện suốt mười ngày, Tạ Hoan cùng Viên Khâu chỉ quanh quẩn trong Tàng Thư Các đọc sách. Dù ở đây có rất nhiều cổ tịch quý hiếm chưa từng thấy trên thị trường, nhưng đọc liền tù tì gần nửa tháng, cuối cùng y vẫn cảm thấy có chút nhàm chán.
Tính tình y vốn dĩ hiếu động, ngày trước dù đọc sách cũng không thể ngồi yên một chỗ. Thế nhưng từ khi đến Hàn Lâm Viện, ngày thường y không thể tùy ý nói chuyện, nếu gặp phải các vị hàn lâm đại học sĩ, cả Tàng Thư Các lại càng thêm tĩnh lặng như tờ.
Mãi mới đến ngày nghỉ, Tiết Thời Yển lại vì một vụ án mạng kinh người mà phải ra ngoại ô kinh thành. Tạ Hoan tìm người không được, đành phải trở về Tạ phủ, tìm Tạ Tô giết thời gian.
“Ai,” Tạ Hoan nằm bò trên bàn đá, uể oải hỏi: “Tam ca, huynh rành rẽ kinh thành, dạo gần đây có chỗ nào vui không?”
Tạ Tô đang thong dong xoay xoay thanh chủy thủ mới tậu trong tay, còn Ngu Thanh Tiêu ngồi bên cạnh hắn cầm một chiếc khăn tay đang thêu hoa. Nghe Tạ Hoan hỏi, Tạ Tô lơ đãng đáp: “Cũng chỉ có mấy trò cũ rích ấy thôi, ta cũng lâu rồi chưa thấy có gì mới lạ cả—”
Hắn bỗng dừng ngón tay đang xoay chủy thủ lại. Đôi mắt Tạ Tô sáng lên, cao giọng nói: “Khoan đã, nói mới nhớ, hình như ở thành đông mới mở một gánh hát mới, nghe Tiểu Nguyễn nói thú vị lắm. Tạ Hoan, hay là chúng ta đi xem hát đi!”
Xem hát ư?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play