Đám trẻ con nhất thời im bặt, ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên đáp lời thế nào.

Người đến chính là Tam hoàng tử Tiết Thời Yển. Hắn cao hơn Tạ Hoan nửa cái đầu, mặc một bộ lụa tơ tằm màu xanh ngọc thêu hoa khổng tước, chân đi ủng da hươu đế dày màu đen, đầu đội ngọc quan đính tơ vàng, trước ngực đeo khóa bình an bằng vàng ròng, bên hông treo túi thơm nhỏ nhắn rực rỡ. Ngoài cùng khoác áo choàng lông chồn trắng muốt.

Hắn khoanh tay trước ngực, mặt mày nghiêm nghị, cằm hơi hếch, ra dáng uy nghiêm nhìn khắp lượt. Ánh mắt hắn lướt qua Tạ Hoan, khẽ dừng lại.

Đứa trẻ nào mà trắng thế, nặn bằng tuyết à?

Ngứa ngáy tay chân, Tiết Thời Yển bỗng muốn nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn kia, xem có mềm mại như vẻ ngoài không.

Tiểu thái giám theo sau thấy không khí căng thẳng, vội vàng hòa giải: “Điện hạ, vừa rồi các ngài ấy đùa nghịch thôi ạ.”

"Biểu đệ!" Hạ Sơ Lãng mừng rỡ phá tan bầu không khí ngột ngạt. Hắn xách kiếm gỗ chạy đến trước mặt Tiết Thời Yển, chỉ vào Tạ Hoan hào hứng nói: “Vừa nãy đệ có thấy Tạ Hoan nhào lộn không? Y giỏi lắm đó, lộn liền tù tì mười mấy vòng, còn biết múa kiếm nữa!”

“Nhào lộn có gì hay?”

Đỗ Ninh Sinh, cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư, đứng dậy, khinh khỉnh liếc Tạ Hoan: “Phụ thân ta bảo đó toàn là trò mua vui rẻ tiền.”

Tạ Hoan khẽ nhíu mày. Không ngờ một thằng nhóc mới bảy tám tuổi đã có tư tưởng phân biệt giai cấp khắc nghiệt đến vậy.

Đỗ Ninh Sinh hướng Tiết Thời Yển hành lễ, còn bé tí đã ra vẻ đạo mạo, nói: “Tam điện hạ, ở đây ồn ào quá, hay là chúng ta đổi chỗ chơi. Ta biết thả thẻ vào bình rượu, ngâm thơ, phú từ.”

Hắn ngượng ngùng cười, ý khoe khoang: “Gia gia bảo chữ của ta viết cũng không tệ, hay là ta viết vài chữ cho điện hạ xem ạ.”

Hạ Sơ Lãng "xuy" một tiếng, bất mãn trừng Đỗ Ninh Sinh. Hắn kéo tay áo Tiết Thời Yển, nói: “Chơi với mọt sách có gì hay, biểu đệ. Chúng ta bảo Tạ Hoan nhào lộn cho xem đi!”

Đỗ Ninh Sinh nghe Hạ Sơ Lãng nói vậy thì nổi giận, cãi lại: “Tạ Hoan nhào lộn thì ngã sấp mặt, có gì mà đẹp?”

Hạ Sơ Lãng không chịu thua, hét lớn: “Dù sao cũng đẹp hơn chữ của ngươi!”

Thấy hai người sắp cãi nhau ỏm tỏi, Tạ Hoan vốn dĩ không muốn gây sự chú ý với Tiết Thời Yển, vội xua tay: “Ta hết sức rồi, nhào không nổi nữa đâu.”

Nói xong, y ngượng ngùng cười với Tiết Thời Yển: “Xin lỗi điện hạ.”

Từ khi Đỗ Ninh Sinh cất tiếng, ánh mắt Tiết Thời Yển đã dán chặt lên mặt Tạ Hoan. Thấy y lên tiếng, hắn chậm rãi hỏi: “Ngươi tên Tạ Hoan? Cha ngươi là ai?”

Tạ Hoan không hiểu ý của Tiết Thời Yển, nhất thời không đáp. Cung nữ chăm sóc Tạ Hoan thấy vậy vội nói: “Bẩm điện hạ, phụ thân của Tạ tiểu công tử là Hộ Bộ Thị Lang Tạ Như Liễm ạ.”

Tiết Thời Yển không biết đang nghĩ gì, ánh mắt đảo qua Tạ Hoan, rồi cau mày nhìn đám trẻ con trong Hoa Dương Điện. Hắn phân phó tiểu thái giám: “Liễu Tuyền, dẫn Tạ Hoan theo ta.”

Tạ Hoan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tiết Thời Yển. Sao tự dưng lại phải đi theo hắn?

Hạ Sơ Lãng đuổi theo, kéo tay áo Tiết Thời Yển, bĩu môi oán giận: “Biểu đệ, đệ mang Tạ Hoan đi đâu thế? Ta cũng muốn đi.”

"Không được." Tiết Thời Yển giật lại tay áo, nghiêm túc từ chối: “Tự huynh chơi đi.”

Hạ Sơ Lãng tất nhiên không chịu. Hắn ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Không chịu đâu, ta phải đi cùng đệ!”

"Mặc Họa." 

Tiết Thời Yển chỉ huy cung nữ bên cạnh kéo Hạ Sơ Lãng lên: “Nếu Hạ Sơ Lãng còn làm ầm ĩ, ngươi đi gọi cữu cữu tới.”

Nghe đến việc Mặc Họa đi tìm phụ thân mình, Hạ Sơ Lãng vội vàng bò dậy, không dám khóc lóc nữa, chỉ trừng mắt nhìn Tiết Thời Yển đầy oán hận.

Cha hắn đánh người đau lắm!

Biểu đệ, thật nhẫn tâm!

Tiết Thời Yển không để ý. Hắn liếc thấy Tạ Hoan vẫn đứng im, cau mày nhìn Liễu Tuyền đang kéo tay áo Tạ Hoan mà chần chừ, bực mình nói: “Còn không mau dẫn người lại đây?”

"Điện hạ bớt giận, nô tài đến ngay ạ." Liễu Tuyền khom người, kéo tay nhỏ của Tạ Hoan, dỗ dành: “Tạ tiểu công tử đi theo nô tài ạ, Tam điện hạ có chuyện muốn nói với ngài đó.”

Bất đắc dĩ, Tạ Hoan không thể làm Tam hoàng tử mất mặt trước đám đông, chỉ đành đi theo.

Bị Tiết Thời Yển làm lơ, Đỗ Ninh Sinh oán hận dậm chân, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Tạ Hoan, hận không thể dùng dao găm đâm thủng sau lưng y.

Tạ Hoan theo sau Tiết Thời Yển, bị Liễu Tuyền nắm tay chậm rãi đi đến một gian phòng. Đập vào mắt y là một cây san hô đỏ chót. Phòng thoang thoảng hương trầm, trên mặt đất trải thảm nhung da hổ, trên giá gỗ bày kỳ lân và cây đào bằng vàng bạc, những vật trang trí mang ý nghĩa cát tường.

Tiết Thời Yển vòng qua bình phong bạch ngọc chạm hoa, đẩy rèm châu bước vào, ngồi xuống mép giường gỗ tử đàn, vẫy tay với Tạ Hoan: “Ngươi lại đây.”

"Điện hạ." Tạ Hoan nghe lời đi đến trước mặt Tiết Thời Yển, cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn.

Tiết Thời Yển nhìn đứa trẻ trước mặt vẻ mặt nhu thuận, đôi mắt đen láy đảo quanh. Hắn chợt vươn tay đặt lên má trái của đứa trẻ.

Ngón tay chạm vào cảm giác ấm áp mềm mại, Tiết Thời Yển không nhịn được nhéo nhéo.

Thật, thật mềm.

Đồng tử Tiết Thời Yển giãn ra, nhịn không được đặt nốt bàn tay còn lại lên, cùng nhau nhéo hai má Tạ Hoan.

Tạ Hoan: …

Thằng nhóc kia, ngươi quá đáng rồi đấy!

Đương nhiên, y chỉ dám thầm oán trong lòng, thực tế thì mặc Tiết Thời Yển nhéo tròn bóp méo một hồi lâu. Đến khi hai má tê rần, nước miếng sắp trào ra, y mới vươn tay nắm lấy cổ tay Tiết Thời Yển.

Y ú ớ nói: “Điện hạ, đau má.”

Liễu Tuyền thấy má Tạ Hoan bị nhéo đỏ ửng, vội khuyên nhủ: “Điện hạ mau dừng tay đi ạ, lát nữa lại nhéo hỏng mất.”

Tiết Thời Yển nhíu mày, buông tay ra, ngón tay nhẹ nhàng chấm vào chỗ đỏ ửng trên má Tạ Hoan, thầm nghĩ: Sao mà yếu ớt vậy, mình còn chưa dùng sức mà.

"Khụ." Tiết Thời Yển hắng giọng, áy náy nói: “Là bổn điện hạ mạnh tay quá, ta xoa cho ngươi nhé.”

Nói rồi, không để Tạ Hoan kịp ngăn cản, lại xoa xoa lung tung lên hai má y, xoa đến khi mặt Tạ Hoan nóng bừng mới thôi.

Tạ Hoan che mặt, thầm nhủ: Tam hoàng tử này có tật xấu gì à?

Sợ Tiết Thời Yển lại nhéo mặt mình, Tạ Hoan vội nói: “Điện hạ, ngài gọi ta đến đây làm gì ạ?”

Làm gì ư?

Tiết Thời Yển nhăn mặt, rõ ràng là chưa nghĩ ra. Một lát sau, hắn kiếm cớ, ân cần hỏi: “Vừa nãy nghe Hạ Sơ Lãng nói ngươi nhào lộn bị ngã, có bị thương không?”

Thì ra là lo lắng cho mình bị thương à!

Tạ Hoan chợt hiểu ra, vỗ vỗ quần bông dày cộp của mình, thật thà nói: “Không đâu, ta mặc dày lắm, không thấy gì hết trơn.”

"Thật không?" Tiết Thời Yển không tin: “Ta nghe thấy tiếng rất lớn, chắc là ngã không nhẹ đâu. Đây là noãn các, không sợ bị cảm lạnh, hay là ngươi cởi ra xem cẩn thận xem sao?”

"Không cần." 

Tạ Hoan nghiêm khắc từ chối: “Ta thật sự không sao, đa tạ điện hạ quan tâm.”

Thấy Tiết Thời Yển vẫn vẻ mặt không tin nhìn mình, Tạ Hoan vội vàng nhảy lên hai cái, khoe thân thủ nhanh nhẹn của mình, hoàn toàn không bị thương.

Tạ Hoan nhún nhảy một hồi lâu, Tiết Thời Yển mới như thể cuối cùng cũng tin, bảo y dừng lại.

“Không sao là tốt rồi. Hôm nay vào cung, chắc là sáng sớm đã phải dậy, có mệt không? Có muốn lên giường ngủ một lát không?”

Không rõ vì sao Tiết Thời Yển lại nhiệt tình với mình như vậy, Tạ Hoan lắc đầu. Y không muốn ở cùng Tiết Thời Yển, bèn kiếm cớ: “Ta còn tỉnh lắm, Tam điện hạ, ta muốn về tìm Hạ Sơ Lãng chơi.”

"Không được." Tiết Thời Yển mặt mày nghiêm nghị, buột miệng thốt ra.

Tạ Hoan há hốc mồm: “Vì sao lại không được?”

"Hắn quá ngốc." 

Tiết Thời Yển nghiêm túc chê bai: “Ngươi chơi với hắn nhiều quá sẽ bị lây ngốc đấy.”

Tạ Hoan: …

Tạ Hoan cụp mắt, tự chê bai luôn cả mình: “Thật ra ta cũng ngốc lắm, ta chỉ thích chơi với Hạ Sơ Lãng thôi. Đỗ Ninh Sinh thông minh, điện hạ có thể đi tìm Đỗ Ninh Sinh chơi.”

Nhận ra Tạ Hoan không muốn ở bên mình, Tiết Thời Yển ngẩn người, buồn bực hỏi: “Tạ Hoan, ngươi không muốn làm thư đồng của ta à?”

Tạ Hoan đương nhiên là không muốn, nhưng lời này phải thêm thắt chút, nói trắng ra quá chỉ sợ sẽ làm tổn thương trái tim bé bỏng của Tam hoàng tử.

Suy nghĩ nửa ngày, Tạ Hoan cuối cùng cũng nghĩ ra một cái cớ mà y cho là hoàn hảo: “Ta không thích đọc sách. Nếu làm thư đồng, cha ta sau này ngày nào cũng bắt ta đọc sách, như vậy ta sẽ khổ sở lắm.”

“Hơn nữa cha ta bảo ta không có quy củ. Sau này nếu vào cung sẽ bị ma ma công công đánh vào tay, ta không muốn bị đánh vào tay.”

“Đọc sách buổi sáng phải dậy thật sớm. Ta nếu ngủ không đủ giấc, lúc đọc sách sẽ ngủ gà ngủ gật. Ta nếu ngủ gà ngủ gật, phu tử cũng sẽ đánh ta...”

Tạ Hoan mặt mày ủ rũ, ra sức diễn trò. Y nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Huhu, điện hạ, ta bị cha ta ép tới đây, ta không muốn làm thư đồng chút nào...”

Ý là, Tạ Hoan cảm thấy mình đã diễn đạt rất rõ ràng rồi.

Xin đừng chọn ta làm thư đồng mà!!!

Cảm giác được ý định chọn y làm thư đồng của Tiết Thời Yển đang rục rịch, Tạ Hoan tàn nhẫn quyết định dập tắt ý tưởng thái quá này ngay từ trong trứng nước.

Tiết Thời Yển mím môi, vẻ mặt không vui. Tạ Hoan đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu cơn giận của hắn, sẵn sàng giơ chân bỏ chạy.

Trẻ con mà, bị cự tuyệt thì cùng lắm là mắng vài câu, đuổi y ra ngoài, chứ giết người phóng hỏa thì không đến mức.

Đây cũng là lý do Tạ Hoan dám thẳng thắn nói ra việc mình không muốn làm thư đồng.

Tạ Hoan nín thở chờ Tiết Thời Yển ra lệnh một tiếng, y sẽ không quay đầu lại mà bỏ đi. Kết quả…

Giây tiếp theo, y đã bị túm vào lòng. Vòng tay Tiết Thời Yển không rộng lắm, hai người lại mặc dày cộp, chỉ ôm thôi cũng thấy chật chội.

Tiết Thời Yển vươn tay, khó khăn vỗ vỗ lưng Tạ Hoan, vụng về an ủi: “Đừng khóc, ta nghĩ cách cho.”

Tạ Hoan vốn dĩ không khóc: ???

Ngươi định nghĩ cách gì?

Còn chưa kịp nghĩ kỹ ý của Tiết Thời Yển là gì, Liễu Tuyền đã tươi cười nói: “Điện hạ, Tạ tiểu công tử, noãn các hơi khô, nô tài đi lấy chút trà quả đến ạ.”

"Ừ." Tiết Thời Yển kéo Tạ Hoan đến mép giường ngồi, dặn dò Liễu Tuyền: “Lấy thêm chút điểm tâm nữa.”

Cung nữ hầu hạ một bên lại gần cởi giày cho Tiết Thời Yển và Tạ Hoan. Ngã vào giường, Tạ Hoan ngơ ngác: …

Không hiểu sao lại ngây người trong noãn các của Tiết Thời Yển rất lâu. Trong lúc đó, Tiết Thời Yển thường xuyên đút điểm tâm cho y, thúc giục y uống đủ loại trà pha trái cây.

Tạ Hoan ăn đến no căng bụng. Quả nhiên đồ ăn hoàng gia chính là ngon!

Điểm tâm ngọt ngào, trà không biết pha thế nào mà uống vào ngọt lịm mà không ngán. Tạ Hoan rất thích.

Mãi đến khi Liễu Tuyền đến báo yến tiệc đã bắt đầu, bảo bọn họ đến Trường Nguyên Điện, bụng Tạ Hoan đã no căng rồi.

Sau màn viên đạn bọc đường của Tiết Thời Yển, Tạ Hoan không tránh khỏi nảy sinh chút hảo cảm với hắn.

Nhưng hảo cảm này không thể chống lại việc y mạo hiểm thân phận bị phát hiện để làm thư đồng cho Tiết Thời Yển. Vì thế trước khi đi, Tạ Hoan kéo tay áo Tiết Thời Yển, chân thành nói: “Điện hạ, ta thật sự không muốn làm thư đồng. Lát nữa ngài nhất định đừng chọn ta. Nhưng sau này ngài rảnh thì có thể đến nhà tìm ta chơi.”

Tiết Thời Yển nhìn đôi mắt tràn đầy chân thành của Tạ Hoan, khẽ bĩu môi, nhỏ đến mức không ai nhận ra. Hắn vươn hai tay ôm lấy mặt Tạ Hoan, nhéo nhéo hai má phúng phính.

Liễu Tuyền ở bên cạnh thúc giục. Tiết Thời Yển chỉ nhéo một chút rồi buông tay, cụp mắt nhìn Tạ Hoan đang mong chờ, trầm giọng nói:

“Ngươi yên tâm, bổn điện hạ hiểu rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play