“Thanh Tiêu, đệ bị thương ở đâu rồi? Mau để tỷ tỷ xem nào.” Cô bé lo lắng gỡ tay Ngu Thanh Tiêu đang che trán ra, khi thấy vết máu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt ngập tràn đau xót.
Tuổi của nàng cũng không lớn, trông trạc tuổi Tạ Tô.
“Đệ không sao, tỷ tỷ.” Ngu Thanh Tiêu lắc đầu, chỉ Tạ Hoan và Tạ Tô phía sau, nói với chị mình: “Vừa rồi có người ném đá đệ, là hai vị ca ca này đã giúp đệ đuổi bọn chúng đi. Hai huynh ấy còn cho đệ khăn tay để lau mặt, là người tốt ạ.”
Tạ Tô lồm cồm bò dậy, hai tay phủi loạn xạ bụi đất trên vạt áo, mắt trừng trừng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái đang quỳ trên đất, tức giận nói: “Thật là không biết tốt xấu! Ta giúp đệ đệ của ngươi, vậy mà ngươi lại đẩy ta ngã lăn ra đất, ta có oan không cơ chứ!”
Y đồng tình vỗ vỗ tay Tạ Tô, nhỏ giọng an ủi: “Tam ca, huynh đừng nóng. Người ta cũng chỉ vì lo cho đệ đệ, quan tâm nên lòng rối loạn, tưởng huynh đang bắt nạt tiểu đệ đệ này thôi. Chúng ta đừng chấp nhặt với tỷ ấy.”
Trong lòng Tạ Tô đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân nàng sốt ruột, chỉ là vô cớ bị xô ngã lăn ra đất, bộ y phục mới tinh đón Tết cũng lấm lem bùn đất khiến hắn có chút bực bội. Hắn vốn không định tính toán với cô nương ấy, nhưng nếu không nói vài câu cho hả giận, trong lòng hắn lại ấm ức không chịu nổi.
“Xin lỗi.” Cô gái ôm Ngu Thanh Tiêu đứng dậy khỏi mặt đất, xoay người cúi đầu về phía Tạ Tô, thành khẩn tạ lỗi: “Là ta sai, vô cớ khiến ân nhân chịu tội. Cảm ơn hai vị đã cứu đệ đệ của ta, Thanh Sương vô cùng cảm kích.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play