Ánh mắt của Lê Tiêu Tiêu dừng lại ở những tòa nhà hư hỏng. Trong thành phố, thứ nhiều nhất là gì? Tất nhiên là nhà cửa rồi. Thành tựu về đá của cô mới chỉ hoàn thành mức sơ cấp, cô vẫn còn hai thành tựu nữa là một nghìn và năm nghìn đơn vị. Hoàn thành trong vòng sáu tiếng có lẽ không khó.
Xung quanh có nhiều người như vậy, tất cả đều có thể trở thành trợ thủ của cô.
Ngày xưa khi còn nghèo, cô phải tự mình làm mọi thứ, gom rác và tích trữ nguyên liệu. Nhưng giờ có tiền, tại sao không dùng tiền để đổi lấy tài nguyên, thuê người khác làm thay? Dù sao cô cũng ăn không hết số bột khoai lang trong ba lô, mà người khác thì lại đang đói. Cả hai bên đều có lợi.
Lần này, cô nhất định không để giếng muối vuột khỏi tay, chuồng gà cũng phải mua bằng được.
Lê Tiêu Tiêu nhanh chóng lên kế hoạch. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, mắt cô ánh lên sự quyết tâm.
Người bán quần áo bên cạnh đột nhiên cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố gắng bắt chuyện với Trần Mặc. Ông ta lấy một cọng rơm khô từ túi đưa ra để thể hiện sự thân thiện, rồi cũng bỏ một cọng vào miệng nhai: “Tôi họ Ngô, tên một chữ Ô. Cậu gọi tôi là lão Ngô hay lão Ô cũng được, không khác biệt. Cậu tên gì?”
Cọng rơm ngọt và rất phổ biến, nhiều người thích nhai nó khi làm việc để thêm chút vị ngọt cho cuộc sống cay đắng.
Trần Mặc không nhận lấy: “Trần Mặc.”
Ngô Ô thở phào, miễn là anh chịu nói chuyện là tốt. Người đàn ông này trông có vẻ lạnh lùng và khó gần, nếu không phải ông ta cần nhờ cậy thì cũng chẳng muốn bắt chuyện với anh. “Cậu Trần trông lạ mặt quá, lần đầu đến bán hàng phải không? Chưa mang theo ghế nữa. Ngày mai có quay lại không? Để tôi mang hai cái ghế cho các người?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT