Quan trọng hơn là doanh trại đã không còn đủ sức lực, chiến sĩ phải chống lại sự tấn công của thú biến dị, phải điều động sắp xếp nhu cầu của nhiều người như vậy, thật sự không còn sức lực để phát hiện ra từng vụ cướp bóc.
Lê Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đứa trẻ bị cướp thức ăn, nó co ro trên mặt đất ôm bụng không nhúc nhích, dường như đã chết, nhìn xung quanh có nhiều người như vậy nhưng không một ai quan tâm đến nó.
Cô dời mắt đi, thầm bước nhanh hơn, cô không thể trực tiếp cho thức ăn, điều này sẽ hại chết đối phương, chỉ có thể để doanh trại ra mặt.
Bên kia, Tiêu Thành đang họp riêng với ba người, áo khoác của anh ta tùy ý khoác trên người, sắc mặt tái nhợt, tinh thần vẫn ổn, chỉ là dùng sức lâu khiến trước mắt tối sầm, không khỏi nhắm mắt lại day day sống mũi.
“Doanh trưởng ——”
Tiêu Thành khoát tay tỏ ý mình không sao, bảo họ cứ tự suy nghĩ, không cần quan tâm đến anh ta.
Ba người có mặt thấy anh ta như vậy, trong lòng không dễ chịu nhưng vấn đề lương thực nặng nề đè lên đầu mọi người, một khi không giải quyết tốt thì không phải chỉ chết một hai người, mà là hàng nghìn hàng vạn mạng người liên quan, so ra thì tình hình cá nhân của doanh trưởng quả thực không đáng kể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play