Anh ta hỏi như vậy cũng không có gì lạ, một cánh tay của Hà Thiên rõ ràng đã bị đứt, trên mặt có một vết rách da thịt lật ra ngoài, ngay cả tóc cũng dính máu, trông rất đáng sợ.
Khuôn mặt Hà Thiên lộ vẻ đau buồn: “Không phải, nhà tôi xảy ra chút chuyện, anh có cồn và thuốc cầm máu không?”
Lê Tiêu Tiêu có rất nhiều thứ này, đặc biệt là thuốc cầm máu than cọ, không đủ thì cô có thể ra sau nhà cắt vỏ cây để tự làm một mẻ, mặc dù làm không được tốt lắm nhưng vẫn có thể dùng, học linh tinh vớ vẩn cũng có ích, cô đưa cho Hà Thiên hai phần.
Hà Thiên vô cùng biết ơn: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Lê Tiêu Tiêu thấy bên cạnh anh ta không có gì: “Sao anh không mang theo một con chó? Cũng an toàn hơn.”
Hà Thiên nhếch mép: “...... Không nhớ ra, không sao, bảy ngày nay nhà tôi không có thú biến dị nào đến cả, không nguy hiểm.”
Cô nhìn Hà Thiên khập khiễng đi về, mái tóc rối bù cũng không thèm chải, cô biết chắc chắn nhà anh ta đã xảy ra chuyện lớn, bị thương nhiều như vậy nhưng lại nói không gặp thú biến dị, vậy thì chỉ có thể là tai họa do con người gây ra, nghĩ đến số người đông đúc trong nhà Hà Thiên, cô thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play