Người nhà lại giục cô đi ăn sáng, cô ngẩng đầu đáp: “Đến ngay—”
Lê Tiêu Tiêu đứng dậy khoác áo tơi đội nón lá, mở từng cái công tắc vòi phun nước tự động, những tia nước trong vắt lập tức phun ra, sau một đêm tích tụ, lúc này trong thùng chứa nước có không ít nước suối nhưng vẫn chưa đầy, cái thùng gỗ to như vậy muốn chứa đầy cần không ít thời gian.
Cô không yên tâm, lại đi một vòng quanh ruộng, xác định tất cả các ruộng đều được vòi phun nước chăm sóc, sau khi bị nước tưới ướt mới nghĩ đến chuyện về ăn cơm nhưng không để ý thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng, quay người liền đối diện với ánh mắt của anh Mặc.
“Sao anh lại đến đây?”
Trần Mặc giơ tay lên: “Đến đưa cơm cho em.”
Lúc này Lê Tiêu Tiêu mới để ý thấy anh đang cầm hộp thức ăn, nhìn xung quanh muốn tìm một chỗ khô ráo để ngồi xuống nhưng không tìm thấy, con đường mới làm ra cũng là đường đất, bị nước tưới vào trở nên rất lầy lội, nếu cô không đi giày đi mưa thì có lẽ giày đã ướt rồi, cộng với nhiệt độ mười lăm độ lúc này thì quá lạnh.
Xem ra phải kiếm ít đá cuội hoặc gạch đá để lát đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play