Lão Phùng xòe tay: “Cô không biết thì tôi càng không biết.”
Sau khi nhà kính vây quanh cây dâu, mọi người không nhìn rõ cây dâu bên trong, mộc nhĩ vàng này lại không đối diện với cửa ra vào, thế mà không ai phát hiện ra, cứ thế mà lớn đến thế này.
Lê Tiêu Tiêu không thích trên cây nhà mình mọc những thứ kỳ lạ này, đặc biệt là nấm và dây leo, đây đều là thực vật ký sinh, hút chất dinh dưỡng của cây dâu để sinh trưởng, mặc dù rất muốn nhổ mộc nhĩ vàng này đi nhưng cô vẫn kìm chế hành động của mình, chuẩn bị đợi tìm hiểu rõ ràng là gì rồi mới đối chứng chữa bệnh, tránh làm hỏng việc.
Cô cẩn thận cắt một miếng nhỏ bỏ vào túi: “Lão Phùng, ông có về doanh trại tuần tra không? Giúp tôi mang về kiểm tra xem, xem đây là thứ gì, có độc hay không?”
Lão Phùng nhìn đồng hồ, sắp năm giờ chiều rồi: “Được.”
Đợi lão Phùng mang mộc nhĩ vàng đi rồi, Lê Tiêu Tiêu vươn vai một cái thật mạnh, cảm thấy hôm nay trôi qua thật dài, đầu tiên là đến doanh trại tuần tra xin hạt giống lúa và lúa mì, sau đó gặp bạn cùng bàn tiểu học, cùng cô ấy đến nhà cô giáo một chuyến, còn gặp người đáng ghét, đào cho người đó một cái hố lớn, cuối cùng là bác sĩ thú y lão Phùng này đến.
Việc này nối tiếp việc kia, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, cô vỗ lưng mình cảm thấy mệt mỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play