Chủ nhiệm Phương cảm thán: “Đúng là hậu sinh khả úy.”
Lê Tiêu Tiêu cười cười không nói gì, thấy vẻ đau lòng của chủ nhiệm Phương thì biết mình không chọn nhầm, cô không hiểu về lợn nhưng chọn con nào ăn được thì chắc chắn không sai, bất kể là động vật gì, bị bệnh không đáng sợ, đáng sợ nhất là không ăn.
Đã chọn xong, chủ nhiệm Phương cũng không cố tình giữ họ lại, gọi người đưa lợn mẹ lên cân, trời ơi, đủ bốn trăm hai mươi ba cân, trong số lợn thì được coi là to rồi.
Doanh trại tuần tra cho cô mua lợn cũng coi như là phần thưởng, giá cả đương nhiên không rẻ, một cân đổi chín cân bột khoai lang, như vậy một con phải khoảng ba nghìn tám trăm cân, người bình thường không mua nổi, cũng may Lê Tiêu Tiêu thường gửi tiền hàng ở doanh trại tuần tra bên kia đủ nhiều, mua xong cũng không chớp mắt.
Sở Hằng dẫn người kéo con lợn mẹ này lên thùng sau xe bán tải, động tác nhẹ nhàng cẩn thận hết sức, tránh làm lợn mẹ sợ, đợi kéo lên xong, cố định lợn mẹ lại, tránh xảy ra chuyện lợn nhảy xe rồi ngã chết.
Lê Tiêu Tiêu lại ngồi lên ghế phụ của xe bán tải, dựa vào lưng ghế mềm mại, nghĩ thầm cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này, vốn tưởng mua lợn là chuyện rất đơn giản, không ngờ giữa chừng còn phải đấu khẩu với người ta một trận.
Cô vươn vai thật mạnh: “Bây giờ về à.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play