Lão Vương nhìn họ ăn ngon lành như vậy, đứng cũng không đứng yên, không ngừng đi đi lại lại, trong lòng vô cùng bồn chồn, hận không thể nhập hồn vào Sở Hằng để đích thân nếm thử hương vị đó, ông ta liên tục nuốt nước bọt, càng nuốt càng thấy nước bọt tiết ra nhiều hơn, cả người cũng khô cả miệng, cầm bình nước uống một ngụm nhưng không có tác dụng gì.
Sự giày vò thầm lặng này cho đến khi chủ nhiệm Phương đến mới coi như chấm dứt.
Chủ nhiệm Phương là một người đàn ông trung niên đeo kính, gặp Lê Tiêu Tiêu thì câu đầu tiên là: “Vẫn chưa xem lợn à?”
Lê Tiêu Tiêu chỉ vào căn phòng nhỏ bên trong: “Muốn vào đây xem.”
Trước đó biết cô sẽ đến, chủ nhiệm Phương đã cho người đưa lợn mẹ đang mang thai vào nhốt trong một căn phòng riêng, tránh để Lê Tiêu Tiêu dắt đi mất, đây đều là bảo bối của ông ta, ông ta không nỡ bán.
Trời ơi, sao cô lại tìm được đến đây?
Chủ nhiệm Phương vừa định thoái thác bên trong là thức ăn chăn nuôi thì nghe Lê Tiêu Tiêu nói: “Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng lợn kêu, may mà lão Vương vỗ vào tường, nếu không tôi còn không phát hiện ra ở đây còn có lợn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play