Các binh sĩ không đợi cô cảm ơn, chỉ lấy táo rồi leo lên xe tải rời đi. Trước khi đi, Cường Tử hứa sẽ mang tin tức đến nơi cần thiết để cô yên tâm.
Nhìn theo bóng chiếc xe tải mất hút ở cuối con đường, Lê Tiêu Tiêu không khỏi cảm thán về nhóm người này.
Giải quyết xong một vấn đề lớn, cô cảm thấy nhẹ nhõm toàn thân. Bước vào khu vực đã căng lưới che nắng, cô giật nhẹ để kiểm tra độ chắc chắn, xác định là nó đủ vững để không dễ bị bung ra. Sau đó, cô vòng ra phía sau container để căng lưới che cho cây táo và cây cà chua.
Cây cối quả thực phát triển rất nhanh, hôm qua còn cao ngang đầu gối cô, hôm nay đã cao đến đùi, các cành cũng đâm thêm nhiều nhánh. Lẽ ra chúng phải vươn ra mạnh mẽ, nhưng hiện giờ vì thiếu nước mà ủ rũ xuống.
Cô xót xa vuốt ve những chiếc lá: “Mọc nhanh thế này, chỉ vài ngày nữa là sẽ chạm tới lưới che nắng, có cần dựng cao hơn không nhỉ?”
Trần Mặc đáp: “Làm trước đi, sau này rồi chỉnh sửa.”
Lê Tiêu Tiêu thấy hợp lý, dựng quá cao thì ánh nắng sẽ chiếu vào từ hai bên, khiến lưới che không còn tác dụng. Đợi khi cây thật sự chạm tới lưới rồi hãy nâng cao cũng không muộn.
Căng lưới che cho cây ăn quả xong, cô lấy nước từ ba lô ra tưới. Mặt đất khô khốc đến nỗi nước vừa đổ xuống đã thấm ngay, phát ra tiếng xèo xèo. Cô tưới liền hai đơn vị nước, mặt đất mới bắt đầu ẩm và có vũng nước đọng lại.
Sau khi tưới xong một cây táo và ba cây cà chua, cô đứng thẳng người dậy, nhận thấy những cây trông héo rũ trước đó đã tốt hơn nhiều. Ít nhất lá cây đã bắt đầu mở ra, không còn trông như sắp chết nữa.
Điều này khiến cô yên tâm hơn hẳn.
Có vẻ lưới che nắng hoạt động khá tốt, không cần lo lắng gì cho cây trồng và cây ăn quả, dù ánh nắng có gắt thế nào đi chăng nữa.
Lê Tiêu Tiêu vừa bước ra khỏi khu vực lưới che, đã lập tức bị cái nóng dữ dội buộc phải lùi lại. Mồ hôi tuôn không ngớt xuống gương mặt cô, lúc này đã khoảng mười giờ, mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu, còn nóng hơn cả sáu giờ sáng. Cô cảm thấy nhiệt độ hôm nay còn nóng hơn cả chiều hôm qua.
Chuyện gì vậy? Sao lại nóng dữ dội thế này?
Cô rút chiếc cốc nước tre ra uống hai ngụm lớn, nhưng vẫn chưa thỏa mãn nên bèn dội nước lên người cho ướt đẫm. Lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thoáng nhìn sang, cô thấy Trần Mặc cũng đang uống nước, yết hầu của anh chuyển động, cô vô thức nhìn chằm chằm vào đó.
Trần Mặc khó hiểu nhìn lại cô.
Lê Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay áo ướt: “Anh Mặc, anh có muốn dội nước không?”
Trần Mặc lắc đầu.
Cô bước ra khỏi lưới che, chạy về phía cây đa lớn. Khi đi ngang qua đồng ruộng, cô thấy các cây trồng nhờ có lưới che đã hồi phục. Nghĩ một lúc, cô quyết định trồng thêm ngô, xà lách, mâm xôi và bạc hà vào những thửa ruộng còn trống.
Bạc hà tất nhiên là quan trọng nhất, cô trồng bạc hà trên một trăm hai mươi thửa ruộng, ba mươi sáu thửa để trồng ngô, tám thửa trồng xà lách, bốn thửa còn lại trồng mâm xôi.
Đất đai vẫn như mọi khi, tưới nước xong là cây con liền nhú mầm lên khỏi mặt đất.
Cô dùng ngón tay quấn quanh những mầm non nhỏ xíu rồi chạy đến nằm dưới bóng cây, không nhúc nhích. May mà hôm nay có gió, chứ nếu như hai hôm trước trời không có chút gió nào, cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết mất. Đợi khi nhiệt độ giảm bớt, cô sẽ đi đến thung lũng để đốn cây thiết.