Đang chuẩn bị đi tìm đội tuần tra thì thấy cánh rừng phía trước nháo nhào, đám người của Cường Tử chui ra, đã dừng lại thêm một đêm, ai nấy đều trông mệt mỏi. Nhưng cả đội vẫn nguyên vẹn, không ai mất chân tay, chỉ là mặt bị xước vài chỗ.

“Các anh không sao chứ?”

Đội tuần tra đã căng thẳng suốt một ngày một đêm, lúc này ai nấy đều mệt mỏi. Về đến nông trại, thần kinh bọn họ hơi thả lỏng, nghe thấy lời quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.

Cường Tử dụi mắt: “Không sao, chỉ là cấp trên điều chỉnh lịch làm việc, từ giờ chúng tôi…”

Anh liếc nhìn tiểu đội trưởng, thấy người kia không phản đối mới nói tiếp: “Sẽ đổi sang tuần tra ban đêm.”

Tiêu Tiêu đã biết chuyện này từ anh lính mặt non nên không ngạc nhiên: “Các anh đến đúng lúc quá, giúp tôi nhắn với anh lính mặt non, bảo anh ta dẫn người đến xây hầm, nói là tôi đã tìm được vật liệu rồi.”

"Cô định đào hầm à?" Cường Tử phản ứng: “Cũng định làm việc ban đêm à?”

Các binh sĩ trong đội tuần tra liên tục nói: “Một quyết định sáng suốt.”

“Đúng thế, thời tiết quái quỷ này, ra ngoài vào ban ngày chẳng khác nào tự nướng thịt.”

“Đổi ca là hợp lý rồi, tôi còn lo không có lá bạc hà thì sống sao nổi.”

“Lá bạc hà đúng là đỉnh nóc kịch trần!”

Lê Tiêu Tiêu đợi bọn họ đùa giỡn xong mới hỏi về cây thiết.

Cường Tử gãi đầu: “Cây thiết?”

Cô nhìn sang Trần Mặc, chờ giải thích: “Một loại cây màu xám sắt, cao khoảng mười đến mười lăm mét, thân cứng, ít lá và khô ráp.”

Các thành viên đội tuần tra cẩn thận nhớ lại, Cường Tử đập tay vào đùi: “Nói thế thì đúng là ở thung lũng phía nam có thấy qua.”

“Đúng vậy, tôi cũng định nói, chính là cây làm lão Hàn bị trầy da đó.”

“Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng công kích cá nhân!”

“Hóa ra gọi là cây thiết à, cái tên thật hợp với nó.”

Lê Tiêu Tiêu vui vẻ nói: “Cảm ơn, mọi người giúp tôi nhiều.”

Cường Tử xua tay: “Có gì đâu, nếu không có táo của cô, lão Hàn chắc không cứu được.”

Anh ta thực sự biết ơn, lão Hàn là đồng đội năm năm của anh ta, vì tích tụ phóng xạ trong cơ thể quá nhiều mà biến dị, lại đúng vào thời kỳ trăng đỏ, bệnh phóng xạ bùng phát trên diện rộng, kim tiêm kháng phóng xạ không đủ cung ứng. Lão Hàn tự nguyện nhường mũi tiêm kháng phóng xạ, nếu không vì may mắn gặp được Lê Tiêu Tiêu, có lẽ đã không qua khỏi.

Các binh sĩ xung quanh đều im lặng, nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt chân thành, nhiều năm chiến đấu cùng nhau, đồng đội cũng như người nhà, mà cô đã cứu sống một người trong gia đình họ.

Lê Tiêu Tiêu bị nhiều ánh mắt chân thành như vậy nhìn chăm chú, cảm thấy muốn tránh đi, khẽ nói: “Cũng không phải chuyện lớn lao gì, chỉ là tình cờ mà thôi.”

Thấy cô không thoải mái, đội trưởng dẫn những người khác rời đi. Cường Tử sợ cô không tìm được đường, liền vẽ một tấm bản đồ trên tờ giấy: “Đi thẳng về phía nam, đến cây đa thứ ba thì rẽ phải, đi thêm một trăm mét rồi lại rẽ phải là sẽ thấy thung lũng. Loại cây này mọc thành rừng, cô có thể thấy rõ từ xa.”

Cô nhận tờ giấy: “Được, đợi tôi một chút, tiện thể mang táo hôm nay về luôn.”

Cô và Trần Mặc đi hái táo, đội tuần tra ngồi nghỉ dưới bóng cây. Khi cô quay lại với những trái táo tươi rói, nhận thấy lưới che nắng đã được kéo xong, cỏ thỏ và các cành tre phơi dưới nắng cũng đã được lật mặt, đám cỏ dại gần đó cũng được nhổ đi kha khá và vứt phơi khô bên cạnh các cành tre.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play