Trần Mặc đáp: “Phía sau rừng tre, có lẽ là của cây tầm xuân, ra nhiều quả lắm. Em đo phóng xạ xem.”

Cô đo thử cái gai, chỉ số phóng xạ là 135, không nằm trong phạm vi an toàn. Nhưng cây tầm xuân có thể dùng để trồng trong nông trại nên cô không lo lắng về chỉ số phóng xạ cao.

"Ăn xong chúng ta qua lấy về trồng," Lê Tiêu Tiêu nhớ lại lúc còn ở căn cứ ngầm, thời điểm cô tạm thời chăm sóc con gái của một vị quan chức cấp cao. Cô bé đó mặc một chiếc váy voan xinh đẹp, ngồi nhấm nháp từng ngụm trà tầm xuân. Cảnh tượng ấy khiến cô nhớ mãi và luôn tò mò về hương vị của thức uống màu hồng đó. “Hoa tầm xuân có thể dùng pha trà.”

Lê Tiêu Tiêu dùng gai tách thịt ốc ra. Ốc từ dòng suối trong mát có thịt mềm, ngọt và cay cay, làm dậy lên hương vị thơm ngon. Cô ăn mà mắt sáng rực lên, nhưng tiếc là thịt ốc quá ít, ăn một miếng vẫn thấy chưa đã.

Cô quyết định vốc từng con ốc trong bát, lần lượt tách thịt ra, gom thành một đống. Cuối cùng cô nhét tất cả vào miệng trong một lần, vị tươi ngon của ốc lan tỏa từ lưỡi xuống dạ dày, ngon đến mức cô chỉ muốn nuốt cả lưỡi mình.

Ăn xong, cô vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi và nhìn vào rương gỗ. Vẫn còn bốn cân, chưa ăn hết đâu.

Trần Mặc đưa cho cô bát mì làm từ bột khoai lang: “Đồ dưới nước có tính hàn, ăn ít thôi.”

Lê Tiêu Tiêu đành từ bỏ ý định nhờ Trần Mặc nấu thêm một nồi, rồi trộn mì với nước canh ốc. Mì thấm đẫm hương vị cay nồng và ngọt thanh của khoai lang, ngon đến không ngờ. Cô ăn sạch bát mì lớn, bụng no căng, phải xoa bụng vì đầy.

Tay nghề của Trần Mặc ngày càng giỏi.

Ăn xong, cô nghỉ ngơi một chút rồi đi rửa bát đũa. Dùng bột xà phòng thì không sạch dầu mỡ, muốn sạch sẽ thì vẫn cần nước rửa chén.

“Anh Mặc, sau khi đào xong tầng hầm, chúng ta vào thành phố một chuyến nhé.”

Trần Mặc: “Được.”

Hai người không nói thêm gì nữa, nằm nghe tiếng chim hót trên cây. Con chim khách xanh dường như cũng biết họ thích tiếng hót của nó, thỉnh thoảng cất giọng líu lo, thậm chí còn thích đậu trên nóc rương container, hót rất vui tai.

Lê Tiêu Tiêu vừa nghe chim hót, vừa hưởng làn gió mát, cảm thấy rất thư giãn. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã qua nửa tiếng liền đứng dậy tiếp tục công việc. Trước tiên cô đến khu phơi nắng, thu gom cỏ thỏ đã phơi hôm nay và trải lên cỏ mới hái. Sau đó, cô đi sang khu đốt tro, đốt hết đống cành lá và tre khô hôm nay.

Lúc này, cô nhớ ra một việc: “A, quên hỏi xem có nên cắt lông thỏ không.”

Trần Mặc đáp: “Đợi Cường Tử về thì hỏi.”

Cô thấy cũng phải, Cường Tử là chuyên gia về thỏ mà. Cô tiếp tục đào đất để mở rộng nông trại. Đến khi hoàn thành đủ 8 ô đất, tổng cộng cô đã có 192 ô ruộng. Bên trái, ô đầu tiên và ô thứ hai trồng khoai tây và cải bắp, ô thứ ba và thứ tư trồng cà rốt và hành tây. Cuối cùng thì hành tây cũng sắp chín, còn cà rốt thì cô chẳng muốn nhìn nữa.

Ô thứ ba và thứ tư bên phải đều trồng bạc hà, ô đầu bên phải trồng ớt, mộc nhĩ và dâu tây, còn ô thứ hai trồng ngô. Hành lá thì cô trồng trên đất thường gần nông trại, vì định khi nào ăn thì nhổ, không muốn trồng trên đất nông trại để thu hoạch ngay.

Nhìn đám ruộng xanh mướt, lòng cô tràn đầy cảm giác thành tựu. Nhìn xem, đây là thành quả cô tạo dựng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play