Anh lính mặt non giải thích: “Loại mực này rất đặc biệt, khó mà giả mạo, chỉ trong trường hợp đặc biệt nó mới hiện ra, để ngăn chặn việc bị làm giả.”

Lê Tiêu Tiêu nhìn tờ giấy: “Mai mang cho tôi bút và sổ nhé.”

“Không vấn đề gì.” Anh lính mặt non dỡ đá xanh từ rương sau xe bán tải xuống. Trước khi rời đi, anh ta nhắc nhở cô: “Dạo này đừng đi về phía đông, có sinh vật đột biến lạ xuất hiện bên đó.”

Lê Tiêu Tiêu nhớ lại rằng ở đó có một nông trại, lần trước họ còn đi chung xe: “Lão Hàn thì sao?”

Anh lính mặt non trầm ngâm một lúc: “Vài ngày nữa đội sẽ tổ chức một đợt dọn dẹp lớn. Sau khi dọn xong, mọi người có thể quay lại cuộc sống như trước.”

Anh ta không nói thẳng, nhưng Lê Tiêu Tiêu hiểu. Lòng cô chùng xuống, thực ra cô không thân với lão Hàn, chỉ là từng đi chung xe và nói vài câu. Người mà một giây trước còn ở đây, một giây sau đã bị nói là đã chết, khiến cô cảm thấy buồn man mác.

Chết chóc dù diễn ra bao nhiêu lần, cô vẫn không thể quen với nó.

Tiếng chim hót trong trẻo đã xua tan không khí trầm lắng.

Lê Tiêu Tiêu ngẩng đầu, lại là con chim khách xanh đó.

Sinh vật nhỏ đáng yêu vừa hót vừa nhảy nhót, như một cục bông đáng yêu, bay nhảy trên những cành cây. Đuôi dài của nó lay động theo mỗi lần di chuyển, phản chiếu ánh nắng. Khi nhảy mệt, nó cuộn tròn lại nằm trên cành, nghiêng đầu, xù lông như muốn cuộn mình lại.

Anh lính mặt non cười: “Nắng thế này mà còn phơi nắng, cẩn thận chết nóng đó, tôi đi đây.”

Lê Tiêu Tiêu cũng cười theo, phát hiện con chim xanh đang ngậm thứ gì đó giống như một con ve, nhưng lớn hơn nhiều, không rõ là loại côn trùng gì. Thì ra loài chim này ăn thịt, chẳng trách lần trước cô ném ngô cho nó, mà nó không thèm để ý.

Cô cất đá xanh vào ba lô, rồi tiếp tục trải đá ra làm đường, men theo con đường hôm qua dẫn tới nông trại. Hết sạch 13 phiến đá xanh mà vẫn chưa lát hết, có lẽ đến khi đá xanh ngày mai tới thì mới lát xong đường từ nhà đến ruộng lau sậy.

Anh lính mặt non đã rời đi, Trần Mặc bê chậu từ trong nhà ra, bên trong là những con ốc mà Lê Tiêu Tiêu nhặt được. Ngâm muối cả buổi chiều, chúng đã nhả hết những thứ bẩn thỉu. Anh rửa sạch ốc lần nữa, rồi đổ vào chảo gang rang. Anh thêm vào đó ít ớt băm, chỉ cần một làn gió thổi qua, mùi thơm đã lan tỏa khắp nơi.

Thơm quá sức tưởng tượng.

Lê Tiêu Tiêu như một đứa trẻ tò mò, ngửa mũi hít lấy hít để, rồi hào hứng hỏi: “Anh Mặc, anh Mặc, ăn được chưa?”

Cô hỏi mãi, đến mức chính cô còn thấy phiền. Trần Mặc lại không hề khó chịu, mà lần nào cũng trả lời, khiến cô ngại hỏi tiếp. Trong khi đứng trước bếp lửa giữa cái nóng như thiêu đốt, Trần Mặc đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Cô liền lấy lá cọ quạt mát cho anh.

Trần Mặc nói: “Không cần.”

Lê Tiêu Tiêu không chịu bỏ cuộc: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”

Trần Mặc để mặc cô. Vì ốc có thể chứa ký sinh trùng nên cần xào lâu để tiêu diệt chúng. Nửa tiếng sau, anh ước lượng thời gian đã đủ, rồi múc cho Lê Tiêu Tiêu một bát.

Cô vui vẻ đón lấy, nhưng rồi lại lo lắng. Không có tăm, thì làm sao ăn được?

Trần Mặc đưa cho cô một cái gai dài. Cô tưởng đó là gai tre, nhưng khi nhận lấy mới phát hiện... đó là gai của một loại cây nào đó.

Lê Tiêu Tiêu bóp thử, nhận thấy cái gai này vừa cứng vừa dài, rất phù hợp để lấy thịt ốc: “Lấy ở đâu vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play