Chỉ là vị ngọt này không rõ ràng lắm, nếu ngâm táo lâu hơn, hẳn là vị sẽ ngon hơn.
Sư phụ Lý nhìn thấy cô không mở mắt ra được, vui vẻ không thôi: “Cô uống vội quá rồi, tôi định nhắc nhở nhưng không kịp.”
Lê Tiêu Tiêu dùng tay che miệng, lén lút thè lưỡi, cô không phải vì thấy chú Lý nhớ mãi không quên, sốt ruột muốn biết mùi vị thế nào, nên mới để mọi người mong nhớ lâu như vậy, hơn nữa vẻ ngoài của rượu cũng rất vô hại, ai mà ngờ được mùi vị của rượu lại cay như vậy chứ.
Tại sao nhiều người lại thích uống thứ có mùi vị như vậy, không uống được thì giống như chú Lý, nghĩ mãi không thôi.
Sư phụ Lý nhìn một cái là biết cô đang nghĩ gì: “Rượu này là thứ tốt, nói cô cũng không hiểu, hơn nữa cũng không phải tất cả rượu đều cay, bình này của chúng ta độ cao, các loại rượu trắng khác cũng có loại ngọt mát.”
Có kinh nghiệm vừa rồi, Lê Tiêu Tiêu có bóng ma tâm lý đối với rượu, cô hoàn toàn không tin vào lời chú Lý nói là ngọt mát, cho dù sau này ngâm thành công rượu hoa quả, cô cũng không định uống.
Sư phụ Lý đương nhiên nhìn ra cô không tin, cũng không ép buộc Lê Tiêu Tiêu, tự mình uống, đáng tiếc rượu trong bát quá ít, chỉ mới khơi dậy con sâu rượu của ông ấy, còn chưa thỏa mãn thì rượu đã hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT