Là người từng trải, anh ta nghĩ không phải chứ, đừng nói là anh ta đã phá chuyện tốt của hai người, anh ta rất có mắt nhìn không lên tiếng, lặng lẽ vào chuồng gà, lặng lẽ đi ra, toàn bộ quá trình không nhìn ngang liếc dọc, như thể hoàn toàn không nhìn thấy hai người lớn đang sống sờ sờ ở đằng kia.
Lý Bác không nói chuyện với cô, khiến Lê Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy bây giờ mặt mình rất nóng, đất dưới chân như thể sẽ cắn người, khiến cô không đứng vững chỉ có thể tránh ra nhưng vừa mới động chân, ngón út đã bị móc lấy, cả người cô cứng đờ, cũng không dám nhìn anh Mặc, anh cũng không lên tiếng.
Cuối cùng hai người cứ ngốc nghếch đứng như vậy một lúc, vẫn là cô cảm thấy quá ngốc quá nóng, liền dùng ngón tay móc móc anh Mặc, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Ra ngoài thì đụng ngay sư phụ Lý, ông ấy thấy cô thì mắt sáng lên: “Tiêu Tiêu, tôi vừa có việc muốn tìm cô, cô… sao mặt cô đỏ thế?”
Lê Tiêu Tiêu vô thức sờ mặt mình, bị độ nóng kinh người đó dọa sợ, cô vội vàng buông tay: “Có, hơi nóng, không nói chuyện này, tìm tôi có việc gì?”
"Ồ" sư phụ Lý nghi ngờ nhìn cô một cái, miệng mấp máy, cuối cùng cũng không nói toạc ra sự ngượng ngùng của Tiêu Tiêu: “Là cái anh bán hàng rong kia tìm đến muốn mua cà chua.”
Sau lần ba anh em Hà Thiên đến mua nông sản trước đó thì càng ngày càng có nhiều người đến mua đồ ăn, sau một thời gian kinh doanh như vậy, mọi người cũng có chút tích lũy, đồ đắt thì không ăn thường xuyên được nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa vẫn được, trong số đó có một số người khá giàu, chẳng hạn như Hàn Võ Đông, chẳng hạn như Hà Thiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play