Chắc là do gương mặt nhăn nhó của anh ta, từng tế bào như đang gào thét hai chữ "đau đớn", nên Lê Tiêu Tiêu tốt bụng không hỏi thêm nữa, chỉ vỗ vai an ủi: “Hay là anh xin nghỉ phép, về ngủ một giấc đi, trứng để người khác giao cũng được mà.”
Nghe đến chữ "ngủ", Vương Giai Giai liền nôn ọe: “Đừng có nhắc đến ngủ, tôi không muốn ngủ, tôi muốn ói.”
Lê Tiêu Tiêu đoán chắc là trong lúc ngủ anh ta đã gặp chuyện gì đó, nhưng mà ngủ thì gặp chuyện gì được chứ, hơn nữa còn là ở doanh trại tuần tra – đại bản doanh của quân đội, chẳng lẽ là gặp ác mộng?
Ác mộng gì mà kinh khủng đến mức hành người ta ra nông nỗi này cơ chứ.
Cô tò mò muốn chết, nhưng vì tình trạng bất ổn của Vương Giai Giai nên đành kìm nén sự tò mò của mình lại, không muốn kích động đối phương, tiễn Vương Giai Giai rời đi cùng giỏ trứng.
Cuối cùng, khi Lê Tiêu Tiêu cùng anh Mặc đi về phía thung lũng, cô vẫn kể chuyện này cho anh nghe: “Hôm nay Giai Giai không biết bị sao nữa, lúc nãy anh không nhìn thấy bộ dạng của anh ta đâu, già đi hẳn hai mươi tuổi, em không hề nói quá đâu, em cảm giác mắt anh ta toàn là nếp nhăn, mở cũng không mở ra nổi.”
Trần Mặc khựng lại, thốt lên nghi hoặc y như cô: “Tối qua ngủ không ngon à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play