Đường núi khó đi, sọt lại che khuất tầm nhìn, mấy người bọn họ đi rất cẩn thận, đến khi ra đường cái bằng phẳng mới yên tâm hơn nhiều, quãng đường hai mươi phút, không ai muốn nghỉ ngơi, đều muốn mau chóng trở về trang trại.
Đi được nửa đường Lê Tiêu Tiêu hơi mệt, nhưng vẫn có thể kiên trì, cũng không nói lời nào muốn nghỉ ngơi, chỉ là đi được một lúc, cô cảm thấy sọt trên tay nhẹ đi nhiều, cô nhìn Trần Mặc, không nói gì, im lặng tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Chờ mọi người về đến trang trại, Vương Giai Giai đang dựa vào xe bán tải gặm rễ cam thảo.
Anh ta đã mang Mithril và đá vụn đến rồi.
Vừa gom đủ hai mươi đơn vị Mithril là Lê Tiêu Tiêu đã có thể xây xưởng dệt rồi.
Lê Tiêu Tiêu xem xét xung quanh, nghĩ xem nên xây cái công trình vĩ đại này ở đâu cho oách, tuy là xưởng thôi nhưng ít ra cũng phải là một căn nhà nho nhỏ, chứ không phải cái hộp để trong nhà được.
Căn nhà gỗ được xây dựng theo hướng của lối đi, tức là quay mặt về hướng Nam, cửa chính hướng ra nông trại Trà Sơn, cửa sau nhà bếp là phía doanh trại tuần tra, còn vườn cây ăn quả của cô thì ở phía bắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play