Lê Tiêu Tiêu khịt mũi cười khẩy, rồi nhét thêm một quả dâu tây vào miệng Như Như: “Ai số khổ thì chưa biết, nhưng cái kiểu ăn vạ, không biết dạy dỗ này đúng là của một con khỉ hoang.”
Bà Tống bị nói đến mức mặt xanh lè, không thể đáp trả, tức đến mức quay sang đập vào mông cháu trai mấy cái: “Đáng đời mày! Đúng là chưa bao giờ được ăn đồ ngon! Về nhà với bà!”
Bà ta kéo thằng bé đứng dậy và lôi đi. Bóng họ khuất dần như thể có ma đuổi sau lưng.
Lê Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng hả dạ, quay sang nói với sư phụ Lý: “Chú Lý, đi thôi. Xa rời những thứ rác rưởi này, cuộc sống của chúng ta sẽ càng tốt hơn. Để đống rác này tự ganh tỵ đi thôi.”
Có câu "Áo gấm về làng" đúng là có lý. Nghe thì có vẻ tục, nhưng lại rất sảng khoái, cô thích cảm giác dùng tiền để đập vào mặt kẻ khác.
Với sự nhỏ mọn và lòng ghen tỵ của đám người kia, chỉ riêng trí tưởng tượng của họ cũng đủ khiến họ tức chết rồi.
Sư phụ Lý thấy như vừa trút được mọi uất ức trong lòng, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, bao nhiêu bực tức và phiền muộn trong những ngày qua đều được giải tỏa. Mấy kẻ như Vương Doanh Hoa, bà Tống đúng là rác rưởi, đám người như họ ở nông trường Trà Sơn chẳng thể làm gì được. Bọn họ sẽ kéo nhau thối rữa trong lòng đố kỵ, còn ông ấy sẽ đi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT