Đám đông bắt đầu thấy khát, Vương Doanh Hoa và bà Tống cũng dừng lại việc quạt quạt. Vẻ tự mãn và châm chọc trên khuôn mặt họ cũng biến mất, ánh mắt họ giờ đây như ruồi nhặng bâu lấy miếng thịt, gắt gao dán vào hộp dâu tây kia, miệng mím chặt lại, hận không thể nhìn xuyên thủng cái hộp.
Cô bé Như Như thì vẫn không có phản ứng gì. Lê Tiêu Tiêu bèn hỏi thêm một lần nữa: “Cầm lấy đi, chị mời em ăn mà. Một hộp dâu tây có đáng gì đâu.”
Cả đám đông xì xào kinh ngạc: “Không đáng gì…”
“Một hộp dâu tây đầy ắp thế này mà bảo là không đáng gì ư?”
“Chắc chắn là nói đùa thôi. Không thể nào! Chắc chắn cô ta không thật sự định cho con bé đâu, nhìn mà xem.”
Sư phụ Lý mấp máy môi, định ngăn cản, nhưng Lê Tiêu Tiêu đã nói trước: “Chú biết mà, một hộp dâu tây đối với tôi chẳng là gì cả.”
Cô cố tình nói lớn: “Ở nông trường của tôi nhiều lắm, hái còn không hết. Tôi thấy Như Như thích nên mới mời con bé ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT